
cắm trại!
– Không cần sợ, còn có anh, anh sẽ không để cho hắn đưa em đi! – Anh vỗ bả vai của cô trấn an nói.
– Anh cảm thấy anh có năng lực đưa cô ấy đi sao? Thượng Quan Tước? – Một âm thanh âm trầm đến mức tận cùng bỗng nhiên vang lên, ngay sau đó một vệt sáng bắn về phía hai người dựa vào nhau, cửa xe bị mở ra, Mạc Duy Dương mặc đồ âu phục từ trong bóng tối bước ra, gió mạnh mẽ thổi qua một hương nước hoa, tim Diệc Tâm Đồng nhảy dựng, sợ hãi nắm chặt cánh tay Thượng Quan Tước.
Thượng Quan Tước từ khiếp sợ đến ngạc nhiên, nhìn cô gái động lòng người trong ngực, lại nhìn Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng có quan hệ như thế nào? Tại sao cô phải sợ anh ta như vậy?
– Mạc Duy Dương, Đồng Đồng cô ấy không muốn đi cùng anh, anh là đàn ông thì không nên cưỡng ép cô ấy! – Thượng Quan Tước không sợ chết nói.
– Tôi phải là đàn ông hay không, tin rằng Diệc Tâm Đồng hiểu rõ nhất, bảo bối còn không mau tới đây? – Anh vẫy vẫy tay với cô, trên mặt là khuôn mặt tươi cười sáng lạn, nhưng Diệc Tâm Đồng nhìn thấy thì nụ cười đó là độc dược, sẽ làm người ta hít thở không thông cho tới chết.
Anh chưa bao giờ gọi cô bằng danh xưng ghê tởm như vậy, xem ra anh thật sự giận!
Diệc Tâm Đồng không muốn Thượng Quan Tước bị liên lụy, cô từ từ buông cánh tay Thượng Quan Tước ra, từ mặt đất đứng lên, dưới con mắt kinh ngạc của Thượng Quan Tước từ từ đi về phía người đàn ông kia.
Cách anh còn có một bước thì cả người cô bị bàn tay lớn của anh kéo vào trong ngực, eo nhỏ bị bàn tay phải xiết chặt. Mạc Duy Dương tiến tới bên tai cô, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được nói:
– Rất biết quyến rũ nam nhân! Ánh mắt của Thượng Quan Tước cũng sắp dính vòa trên người của em rồi!
Cô mím môi, không nhìn anh cũng không đáp lại lời của anh.
Mạc Duy Dương nhìn về phía Thượng Quan Tước, cười lạnh nói:
– Cám ơn anh đã chăm sóc cô gái của tôi, tôi đưa cô ấy đi trước!
Thượng Quan Tước không tự chủ nắm chặt quả đấm, anh biết mình không phải là đối thủ của Mạc Duy Dương, nhưng nhìn cô bị anh ta mang lên xe, anh thật sự là khó chịu. . . . .
CHƯƠNG 53: KHÔNG MUỐN LÀM HƯ EM
Mạc Duy Dương xuống xe, cũng không quay đầu lại lập tức đi về phía trước. Diệc Tâm Đồng chỉ có thể đuổi theo ở phía sau anh vào phòng khách. Dọc theo đường đi, hai người không nói chuyện với nhau nhiều hơn một câu, từ đầu đến cuối mặt anh cũng không có vẻ mặt dịu dàng.
Cô lo lắng níu chặc túi, đứng trước mặt anh chờ anh thét giận.
Nhưng ngược lại anh rất bình tĩnh châm một điếu thuốc, hai chân gác lên trên ghế sa lon, không muốn để ý đến cô. Anh như vậy, tâm tư phức tạp nhìn không thấu cho nên cô khó tránh khỏi có chút lo lắng đề phòng.
– Mạc thiếu gia! – Rốt cuộc nhịn không được mở miệng, anh ngẩng lên đầu nhìn cô, môi mỏng cử động – Có phải đã quấy rầy đến hẹn hò của em và Thượng Quan Tước rồi hả? Hả? – Anh bỏ thuốc đã tàn vào gạt tàn thuốc, đứng dậy trước mặt cô, nheo đôi mắt hẹp dài giống như muốn nhìn thấu cô.
– Không có. . . . . .
Anh chợt nhớ tới hình ảnh hai người ôm nhau, chỉ cảm thấy chướng mắt, một tay giữ chặt cổ cô, kéo cô đến trước mặt mình, cúi đầu nhìn kỹ gương mặt có chút sợ hãi của cô, khóe miệng lạnh lùng cười một tiếng:
– Bây giờ em rất sợ tôi?
– Em không có! – Tiếng nói của cô thể hiện sự lo lắng của mình.
Ngón tay vướng mùi thuốc lá của anh lướt qua bờ môi cô, cảm nhận này xúc cảm trơn mịn chạy trên đầu ngón tay. Anh trực tiếp cúi đầu phủ trên môi cô, trong nháy mắt cô há hốc, lưỡi tiến quân thần tốc, không có một tia dịu dàng mà triền miên. Chỉ muốn phát tiết lửa giận trong lòng, anh gặm môi cô không để cho cô cử động nửa phần, giống như muốn vê cả người cô lại nhét vào trong cơ thể anh. Anh cường thế đánh chiếm từng góc mềm mại trong miệng cô.
Cô trôi dạt trong nụ hôn mạnh mẽ kéo dài của anh, suýt nữa tắt thở. Mùi thuốc lá nhàn nhạt từ miệng anh tràn đầy trong miệng cộng với tư vị đặc trưng của đàn ông làm xáo trộn giác quan của cô.
Bàn tay to của anh chẳng biết lúc nào đã tới phía sau lưng cô, đầu ngón tay đến cúc áo, nhẹ nhàng gạt ra, áo lay lay muốn rơi giống như trong nháy mắt sẽ rớt xuống.
Cô có chút khiếp sợ cự tuyệt, tay của anh từ phía sau dời đến phía trước, ngón tay thon dài vừa vặn phủ lên nơi mềm mại của cô, như có như không ấn vào bên dưới. Cô sợ đến cong eo lên lui về phía sau, lại bức mình đến trên quầy, cô không có đường để lui, chỉ có thể ưm ra tiếng.
– Đừng! – Cô cố hết sức nặn ra hai chữ từ trong hàm răng, lại đổi lấy một tiếng cười mê hoặc của anh.
– Cô bé nói dối không ngoan, cô bé ngoan, muốn thì nói cho tôi biết! – Môi của anh đi tới bên tai, hôn khe khẽ lên vành tai của ncô, làm cho toàn thân cô nổi da gà một trận. Cô sợ hãi đưa tay đẩy anh – Mạc thiếu gia, đừng! Vợ chưa cưới của người vẫn còn chờ người.
– Suy nghĩ vì tôi như vậy? Em thật đúng là cô bé ngoan! – Ngón tay của anh lướt qua tai của cô, giúp cô vấn một nhúm tóc rơi xuống lên.
Hai chân Diệc Tâm Đồng run rẩy, cô có chút sợ hãi nhìn không thấu giọng và vẻ mặt của anh, giống như hiện tại, không biết là anh đang tức giận hay đang