Teya Salat
Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324361

Bình chọn: 7.00/10/436 lượt.

g nhíu lại, ra tay cực nhanh, một quyền đánh tới cằm của cậu ta:

– Vũ Lạc Trạch, nếu như cậu cũng ôm lấy ảo tưởng với cô ấy, vậy tôi mang cô ấy đi, tôi không cần cậu giúp tôi trông nom người của tôi!

Vũ Lạc Trạch ôm cằm bị đánh đau, có chút tức giận mà rống lên nói:

– Mạc Duy Dương, cậu nhất thiết phải vì một cô gái mà cãi nhau với tôi sao? Tôi đối với cô ấy cũng chỉ có mến mộ, cũng không có quá nhiều ý nghĩ không an phận!

Mạc Duy Dương hừ lạnh một tiếng:

– Thật sao? Nếu như không có ý nghĩ không an phận, cậu sẽ để mình bị hạ dược?

Mắt anh lạnh lùng nhìn Vũ Lạc Trạch, ánh mắt kia giống như là đang giễu cợt cậu ta mở mắt nói lời bịa đặt.

Vũ Lạc Trạch cực kỳ tức giận quát:

– Mạc Duy Dương, làm phiền cậu dùng đầu óc suy nghĩ một chút đi, nếu như thật sự tôi để mình bị hạ dược, tôi còn cần nhịn khổ cực như vậy sao? – Anh giơ giơ tay bị thương lên.

Mạc Duy Dương không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn anh, khóe miệng nhấp nháy sự chết chóc.

Diệc Tâm Đồng đứng ở cửa lớn của bệnh viện một lúc lâu, không thấy Mạc Duy Dương ra ngoài, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho anh, lại thấy một bóng dáng quen thuộc đi về bên này, cô bỏ điện thoại vào trong túi, ra đón thật nhanh.

– Vũ Lạc Trạch không sao chứ?

Mạc Duy Dương nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng khẽ có thay đổi, khoé miệng khẽ nhếch:

– Ừm, cậu ta không có việc gì cả!

Diệc Tâm Đồng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cô lại hỏi:

– Anh ấy bị sao vậy? Tại sao lại biến thành bộ dạng đó?

– Cậu ta bị người khác hạ dược! – Đôi mắt hẹp dài của Mạc Duy Dương nhíu lại.

– Hạ dược? A? Không trách được giống như biến thành người khác! – Diệc Tâm Đồng tự nói thầm.

Mạc Duy Dương khóa tầm mắt trên mặt cô, chậm rãi mở miệng nói:

– Trải qua chuyện này, em vẫn nguyện ý ở lại nhà của cậu ta sao?

Trong lòng Diệc Tâm Đồng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh, không rõ có phải anh đang lo lắng cho cô?

– Tôi tôn trọng suy nghĩ của em! Nếu như em muốn trở về biệt thự, lập tức cùng tôi trở về, nếu như muốn tiếp tục ở lại nhà của cậu ta, tôi cũng sẽ đưa em đi! – Mạc Duy Dương nhíu mày nhìn cô, chờ đợi cô đưa ra quyết định.

Diệc Tâm Đồng cứ như vậy cùng anh nhìn nhau, muốn cái bóng của mình ánh vào trong đôi mắt anh. Vậy anh hy vọng cô trở về biệt thự hay là vẫn tiếp tục ở lại nhà Vũ Lạc Trạch?

Đột nhiên cô rất muốn biết rõ đáp án của anh. Nếu như không phải anh lo lắng cho cô, cũng sẽ không đêm hôm khuya khoắc chạy tới đây, nghĩ đến anh vì cô bất chấp tất cả chạy tới, lòng của cô không tự chủ tăng lên có thêm chút ngọt ngào.

CHƯƠNG 31: ĐI CÔNG TÁC HAWAII

Mỗi tuần ăn cơm một lần với anh, hiện tại đổi thành hai tuần ăn cơm một lần, bởi vì gần đây công việc của người đàn ông đó rất bận.

Điện thoại đặt ở trong túi xách của Diệc Tâm Đồng phát ra tiếng vang ‘ù ù’, cô vừa đánh răng vừa nghe điện thoại.

– Ngủ chưa? – Bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng trầm thấp khàn khàn của anh, cô sững sờ, lập tức nhổ bọt trong miệng ra, mở miệng nói – Đang chuẩn bị ngủ!

– Ra ngoài, tôi ở dưới nhà! – Giọng anh vang lên lần nữa.

Diệc Tâm Đồng khẽ giật mình. Đã trễ thế này, sao anh lại ở dưới nhà. Mặc dù họ đã không gặp mặt hai tuần rồi mà cô cũng rất muốn nhìn thấy anh, nhưng tại sao trễ thế này mới đến tìm cô?

Thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, Diệc Tâm Đồng ôm Tiểu Tuyết Cầu ra khỏi nhà.

Mặc dù chuyện lần trước anh để cho cô lựa chọn, nhưng cô vẫn kiên quyết ở lại nhà Vũ Lạc Trạch, bởi vì cô cũng muốn thử độc lập, không muốn chuyện gì cũng dựa vào anh.

Ra khỏi nhà, có bảo vệ đang canh gác, Diệc Tâm Đồng gật đầu một cái với bảo vệ sau đó ôm Tiểu Tuyết Cầu xuống bậc thang.

Một chiếc Lamborghini màu đen đang dừng dưới cầu thang, cô tới trước cửa xe, cửa xe được mở ra, anh vẫy tay với cô:

– Vào đi!

Diệc Tâm Đồng nhìn anh một cái, áo khoác tây trang màu gỉ sét chứng tỏ anh mới từ công ty chạy tới. Cô không tự chủ có chút đau lòng cho anh, mười giờ mới tan việc sao?

Anh tự tay lôi cô vào trong xe, mũi cọ xát trên mặt cô, có chút ngạc nhiên nhìn vật nhỏ trong ngực cô. Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ uể oải cười:

– Xin lỗi gần đây công việc quá bận rộn, không thể cùng em đi ăn cơm được!

Diệc Tâm Đồng nghiêng người sang, để cho cái mông của mình cách xa bắp đùi của anh, lại bị anh kéo lại, đè lên đùi cô, đưa tay xoa mái tóc dài của cô:

– Mệt không?

Bây giờ cô tuyệt đối không buồn ngủ, nhưng rất căng thẳng, lo lắng không yên bị anh ôm;

– Em không mệt! Trễ vậy người tìm em ra ngoài có chuyện gì sao?

Cô cố gắng không để cho hương thơm thuốc lá nhàn nhạt trên người anh làm nhiễu loạn tinh thần thế nhưng anh lại cố ý dán ngực vào sau lưng cô, khiến cô có chút đứng ngồi không yên.

– Đi ăn cơm với tôi! – Ngón tay anh nâng một làn tóc bên tai cô lên, quấn quanh trên đầu ngón tay, sau đó cười buông lỏng cô ra, để cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế, sau đó hai tay bắt đầu nắm tay lái.

– A. . . . . . – Diệc Tâm Đồng có chút dở khóc dở cười, chỉ là ăn bữa cơm lại bảo cô chạy đến, thật không biết nên nói anh như thế nào nữa.

Thời gian này người dùng cơm không phải rất nhiều, anh giúp cô gọi phần trái c