
Buổi trưa? Có chuyện gì sao?
– Tìm anh ăn cơm thôi mà, chẳng lẽ không được? – Cô cười chua sót một tiếng.
– Không có. . . . . .
Phòng ăn kiểu phương tây, Mộ Dung Tuyết và Lục Hạo Nam kêu hai phần ăn lớn. Mộ Dung Tuyết giơ ly rượu lên, nói với anh:
– Có phải cảm thấy em rất nhàm chán hay không?
Anh giơ ly rượu lên đụng một cái với ly rượu của cô.
– Sao nói như vậy? Thế này không giống như cô gái anh quen biết! Lại xảy ra vấn đề gì với Dương à?
– Em yêu anh ấy! Nhưng anh ấy cũng lại là người khác! – Cô uống một ngụm rượu, nghiêng đầu sang chỗ khác giọng thương cảm nói.
– Vậy có gì phải sợ? Em là vợ cậu ấy, có ai có thể tranh được hơn em sao?
– Sai rồi, em chỉ là một cô vợ danh nghĩa, đáng buồn nhất chính là. . . . . . em lại có thể yêu anh ấy! Cừa nãy em thấy được vết hôn trên cổ anh ấy . . . . . . – Cô cúi đầu suy nghĩ phức tạp vuốt vuốt ly rượu đỏ.
– Cần anh giúp một tay chứ? Mặc dù nói như vậy, Dương sẽ giết anh, nhưng ai bảo anh luôn luôn không có biện pháp gì với em đây? – Anh bày ra một động tác được xem là phóng khoáng, mở to mắt nhìn cô.
– Giúp em theo đuổi cô gái kia, trói cô ta vào lòng bàn tay, để cho cô ta không có cách nào quấn lấy Dương, anh có thể làm được không? – Cô cau mày nhìn anh.
Nụ cười trên mặt Lục Hạo Nam cứng đờ.
– Em muốn anh đến gần cô ta? Cô gái Dương quan tâm nhiều như vậy, em cho rằng cậu ấy sẽ cho anh đến gần?
– Cho nên bảo anh suy nghĩ đấy! Quấn lấy cô ta hoặc khiến cho cô ta rời đi lúc này thôi, biện pháp gì cũng được! Tóm lại em không muốn nhìn thấy cô ta! – Bàn tay Mộ Dung Tuyết nắn ly thủy tinh, cắn răng nói.
– Đừng hành động theo cảm tính như vậy, phá hư chuyện tình rồi, đối với ai cũng không tốt, vẫn nên suy nghĩ đến những biện pháp khác đi! – Anh không tán thành mà lắc lắc đầu.
Mộ Dung Tuyết cũng cảm thấy những biện pháp này cũng không ổn, nếu như cô thật sự làm thế, sẽ chỉ khiến anh chán ghét cô hơn, cho nên cô bỏ qua những ý nghĩ này.
******
Rốt cuộc tỉnh ngủ, Diệc Tâm Đồng đi xuống lầu, rót cho mình một cốc nước, chuông cửa đột nhiên vang lên, cô để cốc nước xuống đi tới cửa, mở cửa.
Phi Ưng đứng ngoài cửa xông thẳng vào, tầm mắt nhìn chung quanh:
– Anh ta ở đâu?
– Ai? – Trong lúc nhất thời cô chưa kịp phản ứng, cho đến khi anh đi lên phòng trên lầu, cô mới vội gọi anh lại – Phi Ưng, anh làm gì vậy?
– Mạc Duy Dương ở đây phải không? Anh muốn tìm anh ta! – Anh giận đùng đùng nói.
– Anh ấy không có ở đây! – Diệc Tâm Đồng rống to.
Sao anh có thể tùy tiện xông loạn trong nhà của người khác, đây không giống như anh!
– Vậy cả ngày hôm qua anh ta đều ở đây? – Anh có phần tức giận hỏi.
– Rốt cuộc anh tới đây làm gì? Chất vấn? – Cô có chút không thích giọng điệu của anh, giống như cô làm chuyện gì rất có lỗi với anh, trên thực tế, họ chỉ là bạn bè.
– Đồng Đồng! Anh. . . . . . thôi! Anh chỉ lo lắng cho em! Anh ta đã kết hôn rồi, chẳng lẽ em thật sự muốn làm người tình của anh ta? Đừng quên thực lực của nhà Mộ Dung ở thành phố J. – Trong lòng anh thực rất chua xót! Cho nên anh cố ý nói khó nghe chút, mục đích chính là cho cô biết khó mà lui.
– Những điều này em đều biết, không cần anh nhắc nhở em lần nữa. Nếu như anh dến chế giễu em, mời trở về cho! – Cô nói mà không có biểu cảm gì.
Trong lòng cô đã đủ rối loạn, anh còn chạy tới đả kích cô, thật sự là rất quá đáng.
– Đồng Đồng, anh không có ý chế giễu em, anh. . . . . . chỉ lo em bị anh ta lừa! Tóm lại anh ta không phải hạng người tốt gì. Nếu như anh ta quan tâm em, cũng sẽ không kết hôn với cô gái khác! – Phi Ưng càng nói càng kích động.
Diệc Tâm Đồng hít sâu một hơi, vô tình cười nói;
– Anh ấy muốn cưới ai là tự do của anh ấy, anh ấy có phải người tốt hay không so với bất kỳ ai em rõ ràng nhất. Em ở bên cạnh anh ấy năm năm, không có ai hiểu rõ anh ấy hơn em. – Cô lại nói tiếp – Em hiểu rõ anh lo lắng thay em, chẳng qua em cảm thấy chuyện đi bước đường hiện giờ mấu chốt đã không thể nói là ai đúng ai sai nữa, mà là trong lòng em rất rõ, em thích anh ấy, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh anh ấy là em thỏa mãn rồi. Thân phận của em cũng không thể đem đến cho anh ấy sự trợ giúp lớn, anh ấy cần một cô gái có gia cảnh hiển hách xứng đôi, Mộ Dung Tuyết đúng là người thích hợp nhất!
Phi Ưng giống như bị thứ gì đó đả kích, trợn tròn mắt nhìn cô:
– Thích đến mức không quan tâm danh phận?
– Danh phận có ích lợi gì? Chỉ cần trong lòng anh ấy có em là đủ rồi!
Phi Ưng như bị thương nặng, cúi đầu im lặng không nói. Cứ luôn theo đuổi cô gái yêu người đàn ông khác sâu đậm như vậy, anh còn có cơ hội nào giành được cô đây?
– Phi Ưng. . . . . . em biết rõ anh thích em, nhưng mà em thật sự không xứng với anh. Em đã không còn thuần khiết, anh nên tìm một cô gái trong sáng yêu anh, người phụ nữ như vậy mới có thể xứng với anh, anh hiểu không?
Sở dĩ cô nói nặng như thế, ;à vì không muốn anh ôm lấy bất kỳ ảo tưởng nào sống qua ngày, đối với anh vậy rất không công bằng. Trong lòng chính cô cũng không yên, cho nên cô phải nhắc nhở anh.
Bước chân Phi Ưng lảo đảo vài bước, lui về phía sau, khoát tay áo:
– Để anh suy ngh