
trên mặt một cái. Đến gần anh, ngẩng đầu nhìn gương mặt nguội lạnh của anh, hét:
– Tôi không muốn ly hôn!
Ánh mắt Mạc Duy Dương nhàn nhạt lướt qua cô, xoay người, trên mặt không có chút nào nhiệt độ;
– Đừng làm chuyện ngu ngốc, tôi sẽ vĩnh viễn không thích cô!
Mộ Dung Tuyết thẹn và căm giận cắn môi, nhìn anh chằm chằm, mà anh cũng nhìn lại cô.
Một khúc cuối cùng, rốt cục tiếng nhạc cũng ngừng lại, bàn tay Diệc Tâm Đồng đặt trên phím đàn, mơ hồ run rẩy. Cô cúi thấp đầu, nước mắt nhỏ xuống trên phím đàn nhưng không có cảm giác.
Dưới đài là tiếng vỗ tay y hệt pháo nổ, đưa cô trở về hiện thực. Cô cắn môi đứng dậy khom người chào người dưới sân khấu, sau đó đi xuống.
Đột nhiên Vũ Hồng Minh gọi cô:
– Đồng Đồng, mau xuống đây!
Diệc Tâm Đồng lau nước mắt, đi tới trước mặt ông và một người đàn ông. Người đàn ông đó cứ mang theo cái nhìn phiến diện du di trên người cô.
– Cục trưởng Lưu, đây là cháu gái của tôi Diệc Tâm Đồng.
Cục trưởng Lưu chẳng biết xấu hổ đưa tay nắm tay cô lại, kéo kéo:
– Không cần khách khí như vậy, gọi tôi là anh Lưu là được!
Diệc Tâm Đồng gắng sức rút tay của mình về, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. Không có chuyện lại động tay động chân, còn cục trưởng gì đây? Quả thật chính là tên háo sắc.
Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết tranh chấp đi xuống lầu. Mộ Dung Tuyết muốn rời khỏi nơi này, nhưng anh lại chậm chạp không chịu đi, tầm mắt vẫn theo đuổi một bóng dáng. Cho đến khi thấy tay cô bị một người đàn ông gắt gao níu lại, sắc mặt của anh trầm xuống theo, thiếu chút nữa xông lên cho tên đàn ông kia một quyền, nhưng cánh tay anh bị Mộ Dung Tuyết giữ, anh quay đầu lại nhìn cô một cái.
Mộ Dung Tuyết mang theo ánh mắt ai oán nhìn anh:
– Đi thôi! Đừng không buông tha, nơi này chính là nhà của cô ấy, anh có tư cách gì ở lại!
Trong đầu anh giống như bị sấm rền đánh trúng, tiếp đó cơ thể lay động một cái, cuối cùng cùng với Mộ Dung Tuyết rời khỏi biệt thự.
Diệc Tâm Đồng quay đầu lại trong tích tắc vừa lúc thấy Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết ra khỏi biệt thự. Hai chân dời mấy bước về phía trước, trơ mắt nhìn anh đi mất ngay trước mặt mình, cái gì cô cũng không thể làm.
Không phải cô muốn kết quả như thế nhất sao? Anh không đến dây dưa với cô, không phải cô nên cảm thấy may mắn sao? Tại sao tâm lại đau như vậy. Mạc thiếu gia. . . . . . Cô cúi đầu đọc lại tên của anh, nước mắt lại không kìm nén được rớt xuống.
Bữa tiệc vừa kết thúc, Diệc Tâm Đồng tạm biệt người nhà họ Vũ, bắt xe trở về khu Linh Lung.
Mặc dù nhà họ Vũ không ai đồng ý một mình cô gái như cô sống ở đây, nhưng cô muốn có được những kỉ niệm về ba trong căn nhà này, nên cô dứt khoát ở lại nơi này.
Nhét chìa khóa nhà vào bên trong một bình thủy tinh, Diệc Tâm Đồng ngồi trên ghế sa lon ôm gối ôm trong ngực, cảm thấy rất mệt mỏi.
– Tinh tinh!
Tiếng chuông cửa tinh tinh bất thình lình vang lên, dọa cô giật mình. Cô bỏ gối ôm lại, đứng dậy đi tới cửa phòng, thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài cửa, nhưng phát hiện không có ai, chẳng lẽ cô nghe lầm? Cô xoay người thì chuông cửa lại vang lên một lần nữa.
Cô tò mò đẩy của ra một khe hở, ghé đầu nhìn ra lối nhỏ, cũng không hề thấy người nào. Lúc cô đang muốn đóng cửa thì một đôi tay bất ngờ đập lên cánh cửa, kéo cô từ trong nhà ra ngoài. Cô bị ngã vào trong một vòng tay ấm áp, hương nước hoa quen thuộc bao vây cơ thể cô. Ngay sau đó cô áp lên mặt sau cánh cửa, một đôi môi nóng bỏng nồng nhiệt đặt lên môi cô, điên cuồng hôn cô.
Cô rung động vươn tay đẩy anh ra, anh không cho cô cơ hội phản kháng, đôi tay đè bả vai của cô lại, cúi đầu cuồng dã đòi lấy ngọt ngào trong miệng cô. Chỉ có hôn cô, mới có thể làm cho anh cảm thấy cô thật sự tồn tại.
– Đồng Đồng. . . . . . – Tay anh đẩy cô ra, áp vào trong lòng ngực anh. Anh thở hổn hển hôn qua vành tai cô, nhớ nhung gọi tên cô, môi nặng nề mút lỗ tai của cô.
Diệc Tâm Đồng khó chịu kêu lên:
– Buông tôi ra! – Nhiệt tình của dọa anh dọa tới cô, cô sắp không thể hít thở, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng, tay nhỏ bé ở đánh loạn một trận trên lưng anh.
Anh buông ra, lại đè cô lên cánh cửa hôn lần nữa. Đôi tay giơ cao hai tay của cô, môi đặt lên môi cô lần nữa, thô bạo gặm cắn môi cô. Anh nhịn hai năm không đi gặp cô, không đi quấy rầy cô, hôm nay lại nhìn thấy cô, anh đã không khống chế được mình. Anh thật sự yêu cô, anh không muốn mất đi cô nữa, cho nên anh giống như nổi điên gặm cắn môi cô, muốn dung nhập cô vào trong cơ thể của mình.
– Mạc thiếu gia! – Diệc Tâm Đồng sợ hãi từ trong miệng phát ra một âm thanh nhỏ.
Rốt cuộc anh buông lỏng môi cô ra, ngón tay vuốt ve môi đỏ mọng bị anh hôn sưng, giọng có phần khàn khàn:
– Đồng Đồng!
Hai tay của anh nâng mặt cô, cái trán lạnh lẽo tựa trên trán cô, dường như có nghìn câu vạn chữ muốn nói với cô. Mà cô cũng rõ ràng cảm giác khác thường của anh, cổ họng nghẹn ngào, mặc cho anh nâng mặt cô, suy nghĩ có chút cam chịu.
Cho đến khi một tiếng gầm nhẹ truyền đến:
– Mạc Duy Dương, tên khốn!
“Bốp” một tiếng, hai người vốn vẫn tựa vào nhau trong nháy mắt bị người khác kéo ra. Gương mặt tu