
.
-Cho nên…-Hướng Luật cau mày, bắt đầu dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Thừa Tuyết
-Cho nên chỉ còn vai nam chính… mà anh thì…
-Không cần nói nữa, anh đường đường là tổng giám đốc, bao giờ lại thành diễn viên.-Hướng Luật quyết cự tuyệt
-Chủ tịch Ôn sẽ đuổi việc em mất, đến lúc đó em không việc, không tiền ăn, tiền trả thuê phòng cho bà chủ nhà trọ, em sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ. Anh nhẫn tâm sao?-Thừa Tuyết mi mắt cụp xuống, hai mắt rưng rưng, dáng vẻ rất tội nghiệp
-Anh nuôi em, chẳng phải lợi hơn sao?-Hướng Luật lời nói vừa đùa nhưng cũng là lời giấu sâu trong tâm
-Nếu anh không đồng ý thôi thì chờ chủ tịch Ôn đuổi em đi. Cứ để kịch bản này của em bị quẳng đi đi.-Thừa Tuyết càng lúc giọng càng nhỏ, là thương tâm
Đối với lời trêu đùa của Hướng Luật, Thừa Tuyết chỉ xem là gió thoảng, nghe vào rất mát tai, sau lại mau quên đi. Tình cảm của Hướng Luật, Thừa Tuyết hơn ai hết hiểu, nhưng mà trái tim cô, không phải dành cho anh.
-Thừa Tuyết xem như anh sợ em đi. Xem như anh để mình bị thiệt thòi vậy.-Hướng Luật xoa xoa mi tâm, trên trán cũng đã vạch hai vạch đen
-Thật không?
-Thật.
Thừa Tuyết nhoẻn miệng cười, ánh mắt đen mun lấp lánh chan hòa toàn ý cười bên trong. Đôi mắt cô, đẹp đến không thể dùng ngôn ngữ nào mà miêu tả, đôi mắt ấy biết “cười”.
Hướng Luật có vài lần xem kịch bản, cũng hiểu rõ nam chính trong kịch bản phải diễn ra sao, trước khi quay, Hướng Luật có đến chào hỏi Mộc Ngân mong hợp tác vui vẻ, Mộc Ngân vốn không có tính nói nhiều, chỉ hơi nâng môi bắt tay rồi đi thay trang phục.
“Nhắm mắt lại và nói yêu em” là một bộ phim xoay quanh hai con người, chàng trai tên Hiếu Bác, anh là một thiếu gia của gia đình danh môn vọng tộc, đáng tiếc đôi mắt anh sớm đã mù lòa. Còn cô gái tên là Kỳ Hinh là một cô gái luôn nhìn cuộc sống theo một hướng lạc quan, thông minh giảo hoạt.
Bọn họ gặp nhau rất tình cờ, rồi lại yêu nhau không thể ngờ trước, Kỳ Hinh không muốn nhìn Hiếu Bác sống trong bài xích, tương lai bị hủy hoại đã hiến đôi mắt của mình cho Hiếu Bác, lúc Hiếu Bác nhìn thấy được ánh sáng cũng là lúc Kỳ Hinh đã không còn cạnh anh.
Trong bức thư Kỳ Hinh để lại, cuối thư có dòng chữ: “Nếu anh còn yêu em, thì anh hãy nhắm mắt lại và nói yêu em. Em ở nơi này cũng sẽ nhắm mắt lại lắng nghe tiếng anh nói anh yêu em.”
Đến ba năm sau, Hiếu Bác cũng tìm được Kỳ Hinh, đôi mắt cô vô hồn không nhìn thấy gì, Hiếu Bác đã là một thương nhân nổi tiếng, liền đưa Kỳ Hinh sang Canada chữa trị, cuối cùng mắt của Kỳ Hinh cũng nhìn thấy, cả hai sống hạnh phúc đến cuối cuộc đời.
Khi viết kịch bản này, trong lòng Thừa Tuyết luôn nghĩ đến Khiêm Lạc, trong cuộc sống cô không thể làm anh sống lại, trong kịch bản, cô có thể đặt mọi tâm tư của mình vào đó, chỉ mong cuối cùng người có duyên lại nên giai ngẫu.
Cô và Khiêm Lạc chỉ trách hữu duyên vô phận.
Thừa Tuyết nhìn Hướng Luật và Mộc Ngân chuyên tâm đóng phim, dường như hình ảnh của Hiếu Bác và Kỳ Hinh hiện hữu trên người của cả hai. Lòng Thừa Tuyết đột nhiên thanh thản lạ thường. Tình yêu của Hiếu Bác và Kỳ Hinh thật đáng làm người khác hâm mộ.
…
Nam nhân đặt một tay trên chiếc bàn làm việc, bàn tay khẽ gõ vài nhịp, ánh mắt sắc bén nhìn người con trai trước mặt mình.
-Thiếu chủ, hàng của chúng ta sang Las Vegas đều trở thành vô dụng.
Người này chính là Mặc Hàng, hắn thân hình cao lớn được bao bởi bộ đồ đen, khoác chiếc áo khoác bằng da, ánh mắt cũng sắc lạnh, trong ánh mắt có thể nhìn thấy sự tàn nhẫn cùng nguy hiểm hơn Mặc Phong.
Mặc Hàng không như Mặc Phong quản về thương trường, mà hắn quản về hắc đạo, nên không thể lúc nào cũng có vẻ mặt thoải mái như Mặc Phong, khuôn mặt lạnh như băng, mà ra tay cũng phải quyết đoán. Nếu không, đừng nói thiếu chủ, cả hắn cũng sẽ không sống nổi trong thế lực nguy hiểm này.
Tay gõ trên bàn của Nhậm Tử Phàm dừng lại, dường như đang suy tính gì đó, sau đó môi mỏng hôi giương lên: “Ngươi tạm thời dừng cung cấp hàng sang Las Vegas, ở đây ta còn có việc cần ngươi làm.”
Dù sao thì bên Las Vegas, Nhị thiếu kia cũng đã luôn đối đầu với Nhậm Tử Phàm, anh cũng không rãnh rỗi mà cứ hao tổn trí lực để chơi trò chơi nhàm chán này với Nhị thiếu, anh còn có việc còn thú vị hơn.
-Thuộc hạ biết rồi, thiếu chủ có gì căn dặn?
-Ta nghe nói bên phía Hàn gia vừa mua một lượng Morphine* thông báo cho cục cảnh sát về kho hàng của chúng.
-Vâng.
Người đứng đầu Hàn gia là Hàn Đông, ông là một người có địa vị trong hắc đạo, có tiếng nói không kém, đa số ai cũng kính nể Hàn Đông, mà Hàn Đông sớm muốn cháu trai mình là Hàn Bân lên làm lão đại hắc đạo tức vị trí của Nhậm Tử Phàm hiện nay.
Nhậm Tử Phàm sớm nhận ra ý đồ của Hàn Đông song lại chưa có cơ hội diệt trừ, lần này Hàn gia nhập Morphine số lượng lớn để cảnh sát bắt được chắc chắn tiêu hao số tiền lớn chưa tính còn bị cảnh sát giam giữ.
Nếu quả thật Hàn Đông bị bắt vào tù, đương nhiên trong tù có người của Nhậm Tử Phàm, chắc chắn ông không thể sống sót.
Con người Nhậm Tử Phàm ngoài có thù nhất trả, có oán nhất báo ra, còn là ai chướng mắt cản đường thì Nhậm Tử Phàm không ngại trừ khử trướ