
nh ra như thế, cô tốt với người khác đồng nghĩa hại bạn thân, người khác tốt với cô là lãnh hậu quả.-Nhậm Tử Phàm dùng tay bóp cằm cô lại
-Anh chết không được tử tế.-Thừa Tuyết nghiến răng quật cường nhìn anh
-Haha… từ trước đến giờ có rất nhiều kẻ ngu xuẩn nói câu này với tôi, nhưng đa số kết cục đều chết trước tôi, chết rất thê thảm.-Nhậm Tử Phàm ngửa đầu cười lớn
Lòng dạ của Nhậm Tử Phàm chẳng khác nào là một con sói hung hãn.
Cả người đột nhiên nhẹ bẫng, Thừa Tuyết trợn mắt khi Nhậm Tử Phàm vác cô lên, lập tức giãy giụa la hét um sùm: “Thả tôi xuống… anh muốn làm gì? Nhậm Tử Phàm, tên ác ma nhà anh…”
Nhưng mà mặc kệ cô la hét, Nhậm Tử Phàm vẫn vác cô đi lên cầu thang như một thùng hàng không trọng lượng.
Mặc Phong dõi mắt theo, đáy mắt có chút phức tạp.
_Rầm
Nhậm Tử Phàm đá bung cửa phòng của cô, sau đó đi vào nhà tắm, vặn vòi sen ra sau đó giữ phía sau cô đưa cô đứng trong vòi nước đang chảy siết kia.
-Nhậm Tử Phàm…
Nước như trút xuống, mạnh mẽ cuốn trôi, như một cơn mưa lớn cứ thế mà trút nước mạnh mẽ.
-Khụ khụ… Nhậm Tử Phàm…
Thừa Tuyết bị ép đứng trong vòi sen không được ra ngoài thở nên bị sặc đồng thời có chút khó thở.
Nhậm Tử Phàm giơ tay tắt nước, sau đó buông tay đang túm phía sau cổ cô ra. Môi mỏng khẽ nhếch lên.
-Anh… tên biến thái, anh điên rồi sao?-Thừa Tuyết ho liên tục, không quên hít lấy oxi
Nhậm Tử Phàm mắt khẽ nheo, cô chỉ mặc bộ đồ ở nhà đơn giản bởi vì do bị ngâm nước nên quần áo bị ướt vô tình lộ ra cảnh xuân cùng đường cong tuyệt mĩ. Làn da trắng mịn, nước từ trên người chảy xuống. Vô cùng gợi cảm.
Thừa Tuyết còn chưa định thần xong thì anh đã như một con dã thú chuẩn xác hôn lên môi cô.
Như lần trước, hoàn toàn bá đạo chiếm hữu không hề muốn biết cô có đồng ý hay không.
-Có biết… bộ dạng cô lúc này, chỉ làm đàn ông nhìn thấy là muốn ăn ngay không?-Nhậm Tử Phàm nghiêng đầu rơi vào bên vai cô, phả hơi nóng vào tai cô
Cơ thể Thừa Tuyết khẽ run, nhìn lại bản thân mình sau đó bình tĩnh, cười như có như không: “Cho dù đàn ông nhìn thấy rất ham muốn nhưng mà Nhậm Tử Phàm anh không phải trong số họ.”
-Làm sao cô biết?
-Không phải anh từng nói tôi rất dơ bẩn sao?
-Tô Thừa Tuyết, cô quá ngây thơ rồi. Hôm nay tôi nói sẽ không giết cô nhưng mà hôm sau tôi có thể cầm súng bắn chết cô. Cho nên lời tôi nói, cô tuyệt đối không nên tin.
Nhậm Tử Phàm nói xong, ác ý cắn nhẹ vào vành tai cô.
Thừa Tuyết mở to mắt, cả người run rẩy, sau một khắc liền dùng hết sức đẩy anh ra.
-Sợ rồi sao?-Nhậm Tử Phàm môi mỏng lộ ra nụ cười thích thú
-Anh… anh…
-Biết sợ là tốt.
Anh vỗ má cô vài cái sau nhếch mép cười quay người đi khỏi.
Thừa Tuyết vội vàng đóng cửa lại, vô lực ngồi bệt xuống nền đất.
Nhậm Tử Phàm, là ác ma… là một ác ma.
-Khiêm Lạc, em rất nhớ anh… em không muốn rơi vào tay Nhậm Tử Phàm một ngày nào nữa.-Thừa Tuyết bất lực gục mặt vào giữa hai đầu gối của mình
. . .
Thừa Tuyết mơ màng mở mắt, liếc sang đồng hồ trên bàn nhìn thấy điểm đúng 7h liền ngồi dậy đi đến tủ quần áo lấy đồ đi vào nhà tắm.
Xong xuôi đi xuống lầu nhìn thấy Nhậm Tử Phàm ngồi trong phòng bếp xem báo liền nhớ đến câu nói hôm qua nên cô không dám không vào ăn sáng.
Cô ngồi xuống ghế nhìn món ăn trên bàn, vẫn là đồ Tây.
Nhậm Tử Phàm xem báo xong đặt xuống bàn cầm nĩa lên ăn.
Cô ngồi đối diện anh vẫn như hôm qua lùa đồ ăn qua lại.
-Mặc Phong.
Anh vừa nói xong thì Mặc Phong đã cầm một chiếc hộp chữ nhật đặt trước mặt cô. Thừa Tuyết không biết bên trong là gì nhưng vẫn mở ra xem.
Là một chiếc điện thoại đời mới nhất.
-Cái này…
-Từ nay về sau sử dụng nó.
-Tôi đã có máy…
-Máy này có thể kết nối với máy của tôi giúp tôi dễ dàng biết cô ở đâu, nếu muốn điện tôi chỉ cần nhấn phím 1.-Nhậm Tử Phàm không che giấu mục đích đưa điện thoại cho cô
Thì ra là vậy. Anh cũng chẳng tốt lành gì mà tặng điện thoại cho cô.
Sực nhớ có gì đó không phải liền mở điện thoại xem.
Đúng là số điện thoại của Nhậm Tử Phàm trong quay số nhanh là phím 1.
Nam nhân này đúng là tự tung tự tác, số 1 tiêu biểu cho người quan trọng nhất trong lòng cô, vậy mà anh còn chiếm lấy vị trí ấy.
Thừa Tuyết buồn bực vào danh bạ, thay đổi lại.
-Hôm nay cô đổi, nếu vào một ngày có gì đó xảy ra thì phải vào danh bạ kiếm tên tôi, nhưng nếu cô để nguyên chỉ cần nhấn số 1 thôi.
-Cảm ơn ý tốt của anh, số 1 này không phải vị trí dành cho anh. Bất quá tôi sẽ đổi vị trí của anh thêm một số 0 vào đó.-Thừa Tuyết nói là làm liền đổi vị trí số một thành số 10 sau đó nhấn ok
-Tùy cô, dù sao tôi cũng không cần biết mình trong lòng cô ở vị trí cô. Cô càng căm ghét tôi, tôi lại cảm thấy vui vẻ.
-Tôi no rồi.
Thừa Tuyết không muốn lại đôi co với anh liền cầm ba lô đứng lên.
-Từ hôm nay trở đi, tôi muốn đúng bảy giờ tối cô phải có mặt ở nhà.
Thừa Tuyết đang đi thì sựng lại, cô tan ca lúc 6h ít nhất còn 1h đồng hồ nhưng mà mỗi ngày chỉ có 1h đồng hồ được tự do làm sao chịu nổi?
-Yên tâm, tôi sẽ không như hôm qua làm liên lụy đến người khác.
Thừa Tuyết không buồn nói, sau đó mang giày rời khỏi.
Nhậm Tử Phàm trầm tư một lát, sau đó đặt nĩa xuống dựa n