
Diệc Thuần hỏi trúng Mặc Phong chỉ im lặng không nói gì.
-Em không thể nào trở thành một cô gái như Thừa Tuyết, dịu dàng tốt bụng lại còn xinh đẹp nhưng mà em… yêu anh.
-Anh không phải người rộng lượng có thể nhường em cho Nhất Duy, anh cũng không hứa sẽ cho em được hạnh phúc cho nên… anh chỉ có thể nói, người bây giờ thích hợp với em, là Nhất Duy.
Lời nói của anh làm tan nát cõi lòng cô, Diệc Thuần nới lỏng tay mình ra, thất thần lùi về sau bước xuống bậc thang.
Cô không phải người anh trông đợi, nên dù có nói bao nhiêu câu “em yêu anh” chăng nữa, rốt cuộc cũng chỉ nhận lại sự thờ ơ từ anh mà thôi.
Nói tới nói lui vẫn là anh không yêu cô.
-Tôi… ghét anh.
Cái này anh sẽ dễ dàng chấp nhận hơn là việc cô yêu anh.
Diệc Thuần quay người đi, nước mắt chực tuôn trào. Kể từ giây phút này, Vu Diệc Thuần cô cho dù là phải vòng đường đi hay là đau lòng đến nào, muốn gặp anh chừng nào cũng tuyệt không quay đầu lại.
Mặc Phong đứng im không quay đầu lại, hai tay nắm chặt thành quyền. Đến khi nghe được tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, Mặc Phong mới nhịn không được quay đầu nhìn.
Cảm giác đau lòng nhất chính là, có rất nhiều điều muốn nói với cô lại chỉ có thể chọn cách im lặng nhìn cô quay đi.
-Vu Diệc Thuần… em nghĩ tôi không đau lòng sao?
— Phòng tổng tài —
-Xin lỗi, anh không thể vào.-Kim Mễ thấy Trình Ngụy đang muốn xông vào phòng tổng tài thì ngăn lại
-Tôi đến có lí do chân chính, không phải gây sự.-Trình Ngụy giơ giơ lá đơn thôi việc của Thừa Tuyết lên
-Đây là phòng tổng tài, không phải xông vào là được.-Kim Mễ nhất quyết không cho
-Sợ tổng tài bị tôi ám hại hay sao? Yên tâm, tôi không phải loại thiếu suy nghĩ.
Trình Ngụy một khi đã muốn thì phải làm được, không quan tâm đến Kim Mễ liền tông cửa vào.
Bước qua tấm bình phong, nhìn thấy Nhậm Tử Phàm đang ngồi trên ghế tổng tài quay ghế hướng ra cửa sổ.
-Tổng tài, xin lỗi… tôi không ngăn được anh ta.-Kim Mễ cúi đầu chờ anh khiển trách
-Ra ngoài đi.
Kim Mễ thoát nạn vội vội vàng vàng đi ra ngoài không quên đóng cửa lại.
Nhậm Tử Phàm xoay ghế đứng lên đi tới ghế sô pha ngồi xuống.
-Hôm nay đến đây, là có việc gì?-Nhậm Tử Phàm ngước nhìn Trình Ngụy, vẻ lạnh lùng cố hữu
-Cái này… có người nhờ tôi chuyển giùm.-Trình Ngụy tự nhiên ngồi xuống ghế, đưa lá đơn tới trước mặt Nhậm Tử Phàm
Nhậm Tử Phàm nhìn ba từ “Đơn nghỉ việc” thì nhíu mày, cầm lấy xem.
Coi được vài giây thì Nhậm Tử Phàm đặt lại xuống bàn, cự tuyệt: “Tôi không duyệt.”
-Tôi chẳng qua đến đây báo cho các người biết một tiếng, thật ra đối với việc này cho dù không được duyệt thì Thừa Tuyết vẫn nghỉ được.
Việc cỏn con thế này mà Trình Ngụy còn không làm được thì danh tiếng của anh, anh tự động hủy hết.
-Việc cậu đưa Thừa Tuyết đi tôi còn chưa nhắc tới, cậu lấy quyền gì quản chuyện của cô ấy nhiều như thế?
-Tôi đem trả cô ấy cho cậu, nhưng chưa chắc cô ấy đã đồng ý. Đối với cậu thì cô ấy chỉ có hận.
-Trả Thừa Tuyết cho tôi, cô ấy hận tôi cũng được, tôi không muốn mất cô ấy.
Tối qua anh đã suy nghĩ rất kĩ, anh bây giờ không muốn mất cô lại không thể để Thừa Tuyết bên cạnh Trình Ngụy. Thà là cô ở bên anh không thể như trước, hận cũng được nhưng mà anh có cô.
-Tôi sẽ đưa Thừa Tuyết về Hàn Lâm nhưng không phải lúc này. Tôi muốn chúng ta… cá cược.
-Cá cược…
-Vật cược là Thừa Tuyết.
Nhậm Tử Phàm nhíu mày, không thể đoán Trình Ngụy có âm mưu gì nhưng vẫn đồng ý cá cược.
Chương 54: Cá Cược.
Bởi vì trong ba ngày này muốn ở bên cạnh Thừa Tuyết nên Trình Ngụy giao hết mọi việc cho Nin, còn tắt luôn điện thoại và ở trong biệt thự với cô suốt.
Vừa từ Khởi Lạc về đến biệt thự, anh đã nghe được tiếng đồ đạc đổ vỡ.
Anh vội vã chạy vào rốt cục nhìn thấy Thừa Tuyết ngồi bên chiếc bình hoa đã vỡ nát. Người làm đứng bên cạnh thấy anh vào vội cúi người định nói thì anh đã đưa tay lên ám chỉ im lặng.
Anh ngoắc người làm lại, hỏi: “Có chuyện gì với tiểu thư?”
-Sáng nay khi tỉnh lại tiểu thư đòi tự mình xuống bếp ăn sáng, chúng tôi muốn dìu cô ấy đi nhưng cô ấy không chịu. Khi nãy cô ấy đi xuống đây đã té rất nhiều lần, mỗi lần như vậy chúng tôi muốn đỡ cô ấy thì liền bị cô ấy gạt tay qua.
-Chị đi làm việc đi.
Trình Ngụy phất tay, đi đến bên cô. Nhìn cô đứng dậy, hai tay quơ trước mặt muốn dò đường đi, anh bỗng đau lòng.
Anh bắt lấy tay cô, liền bị cô gạt ra: “Đừng giúp tôi, tôi tự mình đi.”
-Tôi không giúp em, chỉ sợ đồ trong nhà bị em làm vỡ hết.-Trình Ngụy lên tiếng đùa giỡn
Cô im lặng mãi một lúc mới nói: “Xin lỗi.”
Anh giật mình hoảng hốt, vội nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi, em đừng nghĩ là thật.”
Anh không nghĩ câu nói đùa của mình lại làm cô tổn thương.
-Không phải, đều do em. Chỉ vì em không nhìn thấy nữa mới…
-Anh nói em biết, sau này em mà nói câu gì tự làm tổn thương mình anh sẽ đánh vào mông em.-anh nghiêm túc nói
-Ách… đồ biến thái.
Nhìn thấy trên tay cô đầy vết trầy, thì anh đau lòng. Lại không muốn cô nói mấy câu như lúc nãy, liền nói:
-Đi, chúng ta ăn sáng.
Trình Ngụy dìu cô lại bàn ăn ngồi xuống ghế, sau đó cầm đũa lên nói: “Đây là đũa của em.”
Lại nói tiếp: “Bên phải là