
đảo để du khách có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh ở đây, từ những hàng quán đồ lưu niệm đến những nhà ngôi nhà cổ điển.
-Ở đây có quán mì Quảng, đi thử đi.
-Qúa tuyệt rồi.
Hai người đến quán mì Quảng gọi hai tô ăn, Thừa Tuyết biết đây là đang làm việc nên ghi chép rất cẩn thận còn thưởng thức cẩn thận.
-Thế nào?-anh hỏi
-Cũng ngon, mùi vị rất được nhưng mà cảm thấy…
-Mùi vị chưa đặc sắc.
-Đúng đúng.
-Cũng có khẩu vị đó chứ, chúng ta đi ăn tu hài*.
Ăn xong món tu hài, bọn họ gọi nhum biển** nướng lên, Thừa Tuyết cùng anh vừa ăn vừa bình phẩm, cô ghi chép lại cẩn thận không dám lơ là.
Đi đến quán ăn này đến quán ăn khác, ăn rất nhiều món đặc sản ở đây, sổ tay của cô ghi cũng được rất nhiều.
Ăn xong món cuối cùng, Thừa Tuyết lau lau miệng mình cầm ly nước uống một ngụm.
-Những món chúng ta ăn quả thật rất ngon, đặc biệt là cá nướng bằng chảo, nếu mở resort thì kêu đầu bếp làm tốt món này đi.
-Được, ghi chú vào đi.
-Ăn xong rồi chúng ta làm gì tiếp.
Anh suy nghĩ gì đó rồi nói: “Hôm nay tới đây, ngày mai chúng ta tiếp.”
-Bây giờ chỉ mới bốn giờ hơn, hay là đi ra bãi biển đi.
-Được.
(*) Tu hài hay gọi là ốc vòi voi, con thập thò, vốn nổi danh là một trong những hải sản quý hiếm, dinh dưỡng cao và hương vị đặc biệt.
(**) Nhum biển hay còn gọi là cầu gai.
Bọn họ ra bãi biển, ở trên tuyến đường dài có người cho thuê xe đạp đôi, Thừa Tuyết cảm thấy rất thích thú liền chạy đến thuê một chiếc.
Không rõ là do tâm tình anh tốt hay là trước nay đều vậy, anh không phàn nàn một tiếng còn gật đầu đồng ý chạy cùng cô.
Anh ngồi trước, cô ngồi sau cùng nhau đạp xe trên con đường dài, thuận tiện hơn chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn cảnh biển. Sóng biển nhấp nhô dồn dập tạt vào bờ giống như tim cô đang liên hồi đập mạnh.
Cô chỉ cần ngước mắt lên sẽ nhìn thấy tấm lưng rộng lớn vững vàng của anh, trong lòng đột nhiên thanh thản vô cùng.
Bọn họ chạy đến cuối con đường lại quay ngược lại chạy về vị trí ban đầu, tóc Thừa Tuyết bị gió thổi tung bay cô cảm nhận được điều gì đó.
Ở cuối con đường là một nỗi nhớ, ở đầu nỗi nhớ là một sự thờ ơ.
Chạy xe đạp xong hai người quay về resort, Thừa Tuyết cảm thấy mệt mỏi nên muốn trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô lấy chìa khóa mở cửa, định đi vào phòng thì Nhậm Tử Phàm đã vào theo.
-Sao anh vào phòng tôi?-cô đi vào hỏi
-Ở đây có dịch vụ massage, em đi chứ?-anh ngồi lên giường nói
Cô nhíu mày, mắt đảo quanh suy nghĩ một lát.
-Em không đi cũng được, đây là tính vào tiền công ty.
-Tôi đi.
Nhân viên dẫn cô vào phòng massage dành cho nữ, căn phòng này so với phòng của cô thì rộng hơn nhiều giữa đại sãnh là một hồ nước nóng rải đầy cánh hoa hồng tản ra mùi xạ hương cùng hơi sương mù mịt.
Nội thất được trang trí rất tỉ mỉ, lại tạo không gian ấm áp thoải mái.
Nhân viên giúp cô thay đồ, chiếc áo tắm trắng khoác bên ngoài tóc búi cao.
Thừa Tuyết từ từ bước xuống hồ nước nóng, nhẹ nhàng dùng tay từ dưới nâng cánh hoa hồng lên, nước ấm, hương thơm dịu nhẹ, nằm trong hồ nước không cần cử động tay chân chỉ cần thả lỏng toàn thân thư giãn để nhân viên massage giúp mình.
Nhân viên nhẹ nhàng xoa hai vai cô, xoa bóp cổ còn dùng tinh dầu massage toàn thân. Không mạnh không nhẹ, không nhanh không chậm làm tan đi sự mệt mỏi trong người cả người đều thoải mái mà trên người chỉ còn lưu lại hương thơm ôn dịu.
Thừa Tuyết thoải mái nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc này.
Nhân viên đang massage cho cô bỗng dừng tay nhìn người vừa đi vào hoàn toàn không gây tiếng động, anh phất tay ý bảo cô ta ra ngoài.
Nhân viên kia lễ phép cúi đầu đứng dậy nhẹ nhàng rời khỏi.
Thừa Tuyết cứ nghĩ nhân viên đi lấy dụng cụ massage sẽ nhanh trở lại nên không mở mắt tiếp tục dựa vào bồn lớn.
Nhậm Tử Phàm ánh mắt sáng rực nhìn cô ở trong hồ nước, ánh mắt trầm đục.
-Em không có sự cảnh giác gì hết? Lỡ tên đàn ông nào vào đây thì sao?
Thừa Tuyết nghe bên tai có tiếng nói, lại giật mình sửng sốt khi nhận ra chủ nhân của giọng nói kia lặp tức mắt mở to.
-A…
Thừa Tuyết hụp xuống nước chỉ để lộ chiếc đầu, đưa tay chỉ ra cửa: “Ra ngoài.”
-Ở đây xem ra tốt hơn phòng massage nam, hay là tôi tắm cùng em?
Anh nói từ từ bước lại gần.
-Anh… ra ngoài.
Mặt cô trắng bệch khi thấy anh càng ngày càng lại gần mình, muốn đứng lên nhưng lại nghĩ đến bản thân liền không thể.
-Xem em sợ đến mặt tái mét kìa? Tôi không sắc lang đến vậy.
-Tôi không cần biết, anh đi ra ngoài.
Làm sao biết được anh không làm gì cô chứ? Cô lại không mặc gì mà anh cư nhiên đi vào cho dù là Liễu Hạ Huệ thì cô cũng phải đuổi ra ngoài.
-Em yên tâm, chẳng qua tôi chỉ muốn qua xem xem em tắm xong chưa?
Cô thụt cổ gật đầu.
-Nếu xong rồi thì đi về phòng ngủ sớm.
Cô mở mắt nhìn anh chăm chăm ngay cả chớp mắt cũng không có. Anh ở đây sao cô thay đồ về phòng được chứ?
-Em muốn tôi ra ngoài?
Cô lại gật đầu, mắt vẫn nhìn anh.
-Tôi không muốn.
Cô trừng mắt: “Bất quá, chúng ta cứ ở trong đây.”
-Được. Tôi cũng không thiệt.-anh nhún vai dựa vào bàn thạch bên cạnh
Cô cắn môi xụ mắt ngồi yên trong hồ nước.
Từng giây từng phút trôi qua, Thừa Tuyết thần kinh că