Duck hunt
Sao mày chậm hiểu thế?

Sao mày chậm hiểu thế?

Tác giả: Zugaikotsu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322074

Bình chọn: 7.5.00/10/207 lượt.

à tình địch, nhục để đâu cho hết.

– Rốt cuộc thầy là ai vậy ạ? – Nó, sau quãng thời gian dài yên lặng, mở miệng ra hỏi.

4 vị phụ huynh yên lặng nhìn chúng nó.

– Ài, hai đứa quả thật làm anh tổn thương quá, trái tim anh tan nát. Tại sao hai đứa lại như thế? Tại sao lại…..

– Thầy có thể nhanh gọn không? – Cậu muốn đấm chết tên này.

– Được rồi, được rồi, anh là Vũ Minh Thiên. – Nhìn hai đứa nó, Minh Thiên trả lời một cách cực kì nghiêm túc.

-…………..- Hai đứa nó nhìn Minh Thiên như kiểu : ” Bọn em đương nhiên biết thầy là Vũ Minh Thiên. ”

– Thôi, để cho nhanh thì dùng cách này vậy. Chỉ mong là trí nhớ của hai đứa không đến nỗi bỏ đi. – Nói rồi, Minh Thiên lấy ví và rút ra một tấm ảnh.

Trong tấm ảnh có 3 đứa trẻ, đứa bé gái và bé trai trông có vẻ lớn nhất đám ôm nhau cười toe, còn đứa bé trai còn lại, tay cầm cây kiếm nhựa, âm thầm dơ đằng sau lưng thằng bé lớn, mặt mày hằm hằm, như kiểu muốn nuốt chửng đối phương.

Hai đứa nó nhìn tấm ảnh, rồi lại quay sang nhìn ông thầy giáo mới, và cuối cùng là quay qua nhìn bố mẹ.

– Anh Thiênnnnnn! – Nó hét lên, đẩy ghế ra, chạy qua ôm lấy Minh Thiên. – Lâu quá không gặp, nhớ anh muốn chết. Anh biết là em nhớ anh nhiều đến nỗi luôn tưởng tượng ra mặt anh không? Nhiều đến nỗi chỉ cần gặp là có thể nhận ra anh ngay lập tức. Oa oa, cuối cùng anh cũng về rồi.

– Chỉ cần gặp là có thể nhận ra ngay lập tức sao? Chà, cái này coi bộ nên xem lại à nha. – Minh Thiên cười, vòng tay ôm lại nó.

Vậy ra, Minh Thiên xưa kia là hàng xóm của hai đứa nó, cực kì thân với nó. Nhưng cả gia đình đã chuyển sang Mĩ, là quê hương của bố Minh Thiên. Bức ảnh này được chụp lúc hai đứa nó 3 tuổi, trước lúc anh chuyển đi 4 tháng.

Hai anh em ôm nhau chặt ơi là chặt, lâu ơi là lâu, làm cậu muốn làm người tốt cho người ta vui mừng ngày gặp lại cũng phải trở lại làm tên ác quỷ ghen tuông.

– Nhớ thì cũng nhớ ra rồi, mừng cũng mừng rồi, ôm cũng ôm rồi, giờ bỏ ra được rồi đó, cả nhà đang ăn mà! Chú ý xung quanh tí đi! – Nói rồi kéo nó ra, đặt xuống ghế.

Minh Thiên lắc đầu cười, ngồi xuống ghế và cả nhà bắt đầu ăn. Vừa ăn vừa ôn lại kỉ niệm từ thời ngày xưa, ồn ào, vui vẻ khắp căn phòng. Tất nhiên là trừ ai đó, mang tâm trạng bực bội, mặt mày như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Đến 9h tối, Minh Thiên đi về. Nó và cậu tiễn anh ra ngoài cổng. Hai anh em chuyện trò ríu rít, quên mất cái người mặt nhăn mày nhó bên cạnh.

– Anh giờ ở đâu ạ? – Nó.

– Anh á? Anh đang ở chung cư, bữa nào đến chơi, nhà anh có rất nhiều kem và rất rất nhiều đĩa game hay đó.

– Okie dokie! Mà sao hôm nay anh không đưa hai bác sang chơi luôn?

– Anh về một mình mà, bố mẹ anh vẫn đang ở Mĩ.

– Sao anh về đột ngột thế? Lại còn làm giáo viên nữa? Cũng trùng hợp, lại trúng trường em. Ha ha, thầy chủ nhiệm. – Nó cười nói, không chú ý đến cái bản mặt tối sầm bên cạnh.

– Chả có gì là trùng hợp cả. Anh sắp xếp hết đấy! Còn em hỏi vì sao à? Nếu anh nói là vì em thì em có tin không?

Một câu nói của anh làm cho hai đứa nó dừng bước, đứng lại nhìn anh. Anh cười xoà, bước lên xe :

– Biết thế là được rồi. Thế nhé, anh về đây, mai gặp lại. – Chỉ nói thế rồi phóng xe đi.

Nó và cậu vẫn đứng trước cổng, mặt nó ngơ ngơ :

– Là tao hiểu sai ý anh Thiên đúng không?

Cậu nắm tay nó và buông ra một câu, làm cho nó càng thêm rối loạn :

– Nhớ lời tao, tránh xa mấy tên con trai khác ra, chỉ được ở cạnh tao thôi. Tao rất dễ ghen đấy!

CHAP 10 : TỚ THÍCH CẬU, VƯƠNG HOÀNG LÃNH

Oà, ta đã giữ đúng lời hứa rồi nha, nghe ý kiến của mọi người xong là viết liền nè * tung hoa *

Từ giờ viết tiến độ chậm chậm chút, tại có người phàn nàn là truyện nhanh quá, đùng một phát là sang cái khác, hê hê.

Cảm ơn rất nhiều bạn đã ủng hộ và góp ý kiến nhiệt tình, thực cảm động và sung sướng * chấm nước mắt *

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nó, vì câu nói của cậu mà mặt đần ra, im lặng để cậu dắt tay vào nhà. Khi cậu đưa tay ra mở cửa, nó mở miệng định hỏi về cái câu nói dễ gây hiểu lầm kia.

– Đừng hỏi vớ vẩn. – Cậu đã chặn miệng nó rồi lại im lặng đưa nó vào nhà.

– Sao mày biết tao định hỏi? – Nó vẫn hỏi, nhưng là câu hỏi khác.

– Tao đã bảo là đừng hỏi vớ vẩn.

– Tao hỏi là quyền của tao, mày trả lời hay không là quyền của mày. Mày định cấm tao chắc? Mày có biết mỗi công dân đều có quyền tự do ngôn luận không? Cấm cái mông tao này mà cấm! – Nó nói một hơi không dừng. Người ta nói đàn bà, con gái đáng sợ quả không sai.

– Ờ, quyền tự do ngôn luận, thế mày cứ hỏi đi nhá, trả lời hay không là quyền của tao mà. – Cậu trả lời một cách rất thờ ơ.

Nó nhìn cậu, nhìn hoài nhìn mãi, rốt cuộc cũng quyết định mặc kệ cậu và bắt đầu câu hỏi của mình. Dù sao thì mấy thằng điên nó hay dở chứng lắm, tính tình lại dở dở ương ương như đàn bà, lo làm gì cho mệt.

– Ê, mày có thấy anh Thiên, ừm, có vẻ như thích tao không? Sao tao thấy đáng nghi quá à? – Câu hỏi đầu tiên.

-…………- Cậu im lặng, đưa nó lên thẳng phòng, cũng chả nhìn nó lấy một cái.

– Hay ảnh đang đùa tao nhỉ? Mai có nên lên hỏi không? Lỡ đâu đúng thì, ôi ôi, mĩ nam. Nhưng mà, lỡ đâu sai thì