XtGem Forum catalog
Ranh Giới

Ranh Giới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323650

Bình chọn: 7.5.00/10/365 lượt.

chóng hiểu :

_Cái gì đấy !

_Eo ơi , con này bị sida

_Trời ! Thế hả , thảo nào tự kết liễu là phải thôi

_Tránh xa ra không máu nó bắn vào người bây giờ

_Chắc là cave , biết bị sida nên mới tự tử

_May mà nó chết , không thì lại lây sang cho bao nhiêu người

_…..

_…..

_…..

_Này này , cậu thanh niên kia , đi ra !

Từng giọng nói cay nghiệt , độc địa vang lên , nhưng tôi lúc này chẳng nghe thấy gì cả . Chị kia rồi , đang nằm dưới đất , đôi mắt nhắm nghiền như đang chìm trong giấc ngủ ngon , đôi môi như đang mỉm cười giải thoát …

“Mây và tóc em bay trong chiều gió lộng …” -Có tiếng hát thì thào văng vẳng bên tai , tôi ngước nhìn những bức tranh vẫn đang bay trên trời , mắt tôi nhoà dần đi , nấc nghẹn …Bỗng từng bức tranh hoá thành cánh đồng hoa , sông suối , đồi núi …cảnh vật hỗn loạn xung quanh biến mất …

“Trời làm cơn mưa xanh dưới những hàng me ..”-Lại tiếng hát thì thào …giọng của chị ư ? Tôi đưa tay quyệt những dòng nước mắt …chị kia rồi , tà áo trắng tinh khôi tung bay trong gió , mái tóc tóc dài thướt tha mơ mộng , chị đang chạy giữa cánh đồng hoa , nắng ngập tràn hạnh phúc . Chị cúi xuống hái một bông hoa lung linh và thơm ngát , rồi khẽ mỉm cười , nụ cười hồn nhiên , yêu đời và thoát tục . Như chưa từng biết đến nỗi đau khổ , bi ai của trần thế . Bỗng chị quay lại nhìn tôi ,vẫn giữ nụ cười rạng rỡ , chị khẽ gật đầu ….Giọng hát lại vang lên :

“Ôm cuộc sống trong tay bên đời quá rộng

Tuổi thần tiên yêu dấu dưới ngôi trường kia

Em cùng đóa hoa lan hay quỳnh hương trắng

Thơm ngát từ đất đai quê nhà

Có tình yêu

Thời thơ ấu, bướm hoa và chim cùng mưa nắng

Em đứng bên trời tự do, yêu đời thiết tha

Bao đường phố em qua nắng lên đứng chờ

Đường dìu chân em đi đến những miền xa

Thăm ruộng đất bao la những làng quê cũ

Mùa cây trái níu chân về

Như là những bông hoa trong thành phố này

Tuổi đời mênh mông quá búp non đầu cây

Em về giữa thiên nhiên em cười em nói

Như sóng đùa biển khơi”

Bóng chị nhoà dần , bài hát vẫn văng vẳng , nhưng cũng xa dần ..xa dần . Hai hàng lệ tuôn rơi , nóng hổi . Tôi mỉm cười khẽ nói :

_Chị ! Chị đã về …

Hồi 13

Hồi 13 : Hoài Niệm

“Đi một ngày đàng , học một sàng khôn”

Câu tục ngữ đã quá dỗi quen thuộc đối với bất kỳ ai đang chảy trong mình dòng máu Việt Nam , ngay từ lúc chúng ta chưa biết chữ , chúng ta đã biết đến nó qua những câu cửa miệng của người lớn . Quen thuộc là vậy, cũ kỹ là thế, nhưng không bao giờ lỗi thời với mọi thế hệ : Quá khứ , hiện tại , tương lai .

Và đương nhiên là tôi đang rất thấm thía cái mệnh đề mà mình hay nghêu ngao thuở còn đang tập đọc , tập viết …

Chỉ với 5 ngày tự lập đầu tiên của cuộc đời, tôi đã có những trải nghiệm mới mẻ hơn . Những bài học đầu tiên trong những ngày chập chững vào đời, không phải từ những người thầy đáng kính đứng trên giảng đường với những kiến thức có hệ thống , thời đại và vĩ mô . Mà đơn giản chỉ là ở những bác xe ôm , bốc vác , thợ hồ , những đứa trẻ đánh giày , bán đồ lưu niệm ( ), những thằng móc túi ( ) , những “đồng nghiệp” sinh viên ( )..v..v… và chị – một cô gái ở tận cùng đáy xã hội ( )…Chính họ đã dạy cho tôi những bài học sần sùi và gai góc , nhưng đã giúp tôi có một cái nhìn chân thực hơn về cuộc sống , nơi mà mình sắp sửa bước vào .

Không hề đơn giản …

d♥•’¯) ♥♥hg♥♥ (¯’•♥c

Đã hai ngày kể từ khi trở về từ Hà Nội .Tôi vẫn chưa thể nguôi đi nỗi buồn, nỗi hụt hẫng trong lòng . Chị đã mỉm cười yên nghỉ, để lại cho cuộc đời và tôi biết bao câu hỏi về sự trầm luân của kiếp người, về sự nghiệt ngã của số phận, và về lòng trắc ẩn trong xã hội hiện nay, có còn tồn tại không ?

_Hiếu ! Ra ăn cơm đi con !-Tiếng mẹ gọi hôm nay sao mà thân thương lạ .

_Dạ vâng ! Con ra ngay ạ !

d♥•’¯) ♥♥hg♥♥ (¯’•♥c

Bữa cơm của gia đình tôi, chỉ có tôi và mẹ . Trước đây thi thoảng đi qua nhà ai vào giờ này , liếc vào thấy cảnh tượng xum vầy , đông vui , đầm ấm , nói cười rôm rả . Dù cố gạt bỏ nỗi buồn và những suy nghĩ lại đang xới lên trong đầu, nhưng đọng lại vẫn cứ là một cảm giác chạnh lòng , tủi thân …

_Đang nghĩ gì vậy con ? Hôm nay mẹ nấu nhiều cơm đấy, sắp nhập học rồi phải ăn nhiều vào mới có sức, có thực mới vực được đạo mà …này ăn thử món cá xem …!

_Vâng ! Con xin – Đón nhận miếng cá mẹ gắp, tôi cảm thấy cay cay nơi sống mũi . Chạnh lòng, tủi thân ư ? Tôi còn muốn cái gì nữa khi có một người mẹ chăm bẵm yêu thương tôi đến như vậy . So với chị thì ông trời vẫn còn đãi ngộ tôi tốt chán . Hạnh phúc của một gia đình ư …? Bỗng nhiên tôi nhìn mẹ mỉm cười :

_Mẹ cũng ăn đi này, con thấy dạo này mẹ gầy lắm !

Mẹ đón miếng thịt tôi gắp với đôi mắt ngạc nhiên và khó hiểu :

_Ông tướng hôm nay làm sao thế, mọi hôm chỉ biết cắm cúi ào ào ăn, hôm nay tự nhiên lại gắp ẹ nữa cơ đấy ?

_Cơm mẹ nấu lúc nào cũng ngon !-Tôi nháy mắt rồi cười đánh trống lảng . Tự nhiên thấy trong lòng ấm áp lạ , đã từ lâu tôi đã lãng quên mất cái cảm giác này bởi những suy nghĩ mặc cảm tủi thân kiểu trẻ con . Mà không hề biết rằng hạnh phúc gia đình vẫn luôn hiện hữu bên tôi , bên người mẹ đã hy sinh cả cuộc đời vì tôi . Kể từ lúc