
Quy tắc bẫy tập thể
Tác giả: Chuẩn Nghĩ Giai Kỳ
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 324433
Bình chọn: 9.5.00/10/443 lượt.
t đầu đổ mồ hôi lạnh, vạn nhất đây là thật sự thì ta đây chẳng phải là muốn tự đâm đầu chết sao ? Dẫn một con sói vào nhà còn chưa tính, còn dở hơi túm thêm một con sói vào nữa , nói vậy thì cuộc đời của ta cũng quá thất bại đi!
Hơn ba giờ trôi qua, ta do dự có nên gọi điện thoại cho An công tử hay không . Không gọi thì không biết khi nào thì anh ta trở về , gọi thì , anh ta là lãnh đạo của mình , thúc giục lãnh đạo vì cấp dưới phục vụ chính là đại nghịch bất đạo a.
Ta chính đang do dự, đột nhiên tay sờ phải cái gì đó , từ mép gối đụng đến một cái gì đó cứng cứng , lấy ra thì thấy là di động của An công tử , nhất thời lòng như tro tàn . Chẳng lẽ anh ta không biết cái gì gọi là điện thoại di động sao? Đặt ở đây thì có khác gì điện thoại bàn cơ chứ !
“Ting ting ting ting tanh …”
Ta bĩu môi vô cùng ghét bỏ, sao An công tử có thể đặt cái tiếng chuông khó nghe như vậy , thật sự là đáng tiếc cho cái điện thoại xịn này . Đại khái là đầu óc ta bị hao tổn , cho nên mới nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu rồi mới có phản ứng , trên màn hình hiện ra tên là An chủ tịch.
Chủ tịch? ! Mẹ ruột của ta ơi! Cú điện thoại này có nên nhận hay không đây?
Căn cứ theo phán đoán của ta , quan hệ giữa chủ tịch và An công tử khẳng định không bình thường , ta biết quy tắc ngầm là cái gì , đây là kim chủ của An công tử a, vạn nhất không nhận cú điện này , về sau An công tử cùng đường, anh ta sẽ không còn khả năng đi quyến rũ Hasse a.
Ta trấn định một lát, quyết định làm bộ là thư ký của An công tử , giúp An công tử nhận điện .
“Tùy Dụ sao giờ con mới nhận điện thoại? Mẹ con đang chờ con về nhà ăn cơm đó , rốt cuộc khi nào thì trở về hả ? !” Người bên đầu kia tựa hồ có chút bực bội .
Ta bỗng nhiên nhớ tới một thành ngữ , như sấm bên tai, tuy rằng hình dung không thích hợp cho lắm , nhưng là ta cảm giác được có sấm sét đang uỳnh oàng bên tai ta .
An Tùy Dụ , An chủ tịch, sao cho tới bây giờ ta vẫn không nghĩ tới , hai người này ngoài việc có quan hệ mờ ám thì cũng thực có thể là cha con cơ chứ ? Rõ ràng đều là họ An a! Cái này cũng không khó giải thích cho việc vì sao An công tử thăng chức còn đơn giản hơn cả sinh con , nguyên lai là bên trên có người nhà a!
Cha mẹ ruột của ta ơi! An công tử hóa ra lại là thái tử gia a!
“Tùy Dụ rốt cuộc con có đang nghe ba nói hay không ?” Chủ tịch tức giận, bên cạnh có người trấn an, tựa hồ là mẹ của An công tử : “Đang yên đang lành sao lại phát hỏa ? Nói chuyện với con chẳng lẽ không thể nhẹ nhàng một chút sao, ông là người làm ba a!”
Ta nắm điện thoại, chỉ có thể há to miệng , cũng không biết nói cái gì cho phải. Sau một lát trầm mặc , ta nuốt nước miếng, cố gắng trấn định nói: “Dạ chào chủ tịch , tổng giám đốc anh ấy có việc đi ra ngoài, rất nhanh sẽ trở lại. Khi nào anh ấy về , tôi sẽ chuyển cáo cho tổng giám đốc gọi điện lại cho ngài .”
Người bên đầu kia tựa hồ cũng sửng sốt, cùng nhau trầm mặc với ta , lại sau một lúc lâu, chủ tịch phát ra âm thanh trầm thấp: “Tô Nhuận , Tùy Dụ nó đi nơi nào rồi?”
“Anh ấy đi mua truyện tranh ạ .” Ta thuận miệng trả lời, nhưng là giây tiếp theo , ta liền bưng kín miệng mình lại , thật đúng là giật mình hoảng hốt a, chủ tịch còn biết tên của ta, ta chỉ là một nhân vật thuộc hàng tôm tép , này, này, thật sự là làm cho ta thẹn thùng a!
“Mua truyện tranh? Một người gần ba mươi tuổi , tổng giám đốc một công ty mà lại đi mua truyện tranh? Tốt lắm!”
Lạch cạch một tiếng chủ tịch tắt điện thoại, ta ngạc nhiên hồi lâu, lúc này ta thực tin rằng đây là hai cha con , giọng điệu nói chuyện đều giống nhau y xì .
Hơn năm giờ đồng hồ sau, ta rốt cục phát giác tính nghiêm trọng của chuyện này , An công tử còn không có trở về, chẳng lẽ anh ta thật sự gặp phải chuyện ngoài ý muốn?
Ta ở trong bệnh viện chờ đợi quả thực giống như đại tiểu tiện không thể khống chế , thấp thỏm lo âu , ta bắt đầu lo lắng xem có nên tìm người đến hỗ trợ đi tìm An công tử hay không , cũng bắt đầu hối hận, sớm biết thế này thì không nên sai anh ta đi mua truyện tranh làm gì, ngay sau đó ta nhận được một cuộc điện thoại khiến cho ta phải tè ra quần mà lao ra khỏi bệnh viện, hoàn toàn không để ý đến hậu quả não chấn động mà gọi xe đến cục công an.
Đồng chí cảnh sát nhân dân vừa mang ta vào, một con quái vật lớn liền vồ lên người ta.
“Thân nhân a! Cuối cùng cậu đã tới ! Tôi đều là vì cậu a!”
“Cô nhóc kia, thành thật một chút !”
Đồng chí cảnh sát nhân dân rớt ra con quái vật lớn này , ta chống đầu đứng vững vàng thân mình, rồi mới bắt đầu đánh giá quái vật lớn, chính là người bạn thời đại học , đồng chí Bối Quả Quả .
“Rốt cuộc sao lại thế này ?” Ta hỏi.
“Cô ta đánh người .”
Ta à một tiếng, sau đó nói: “Thế sao lại gọi tôi đến ? Không phải là nên báo cho cha mẹ cô ấy sao? Tôi không mang tiền a, không thể nộp tiền bảo lãnh a!”
Bối Quả Quả nhảy chồm chồm lên, “Tô Nhuận cậu có còn lương tâm hay không a! Nếu không phải vì cậu , tôi sẽ đánh người sao? Tôi còn không phải báo thù cho cậu sao ? Anh ta hại cậu thành như vậy, tôi có thể ngồi xem mặc kệ sao? !”
Ta đột nhiên cả kinh, bắt lấy tay cậ