
Quy tắc bẫy tập thể
Tác giả: Chuẩn Nghĩ Giai Kỳ
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 323962
Bình chọn: 9.5.00/10/396 lượt.
hông giống như là đang trưng cầu ý kiến của ta .
Ta lui về phía sau, lui về phía sau, lại lui về phía sau tiếp , cơ hồ sẽ rớt xuống giường luôn , lần này An công tử hoàn toàn làm ta mơ hồ , đây là chuyện gì vậy , hết thảy mọi chuyện phát sinh quá mức đột suất , ta đều không kịp phán đoán tính chân thật . Anh ấy đây là muốn kết hôn với ta sao ? Đường Duy Cầm là thanh mai trúc mã của ta mà cũng không lấy ta , dựa vào cái gì mà anh ấy lấy ta? Đường Duy Cầm nói nếu phải ở bên ta cả đời thì toàn thế giới đều là một màu đen tối , vậy vì sao An công tử lại muốn lấy ta, anh ấy không sợ đen tối sao?
Anh ấy thấy ta lờ đờ , nửa ngày cũng không nói được gì, anh ấy vỗ vỗ bả vai của ta , “Để anh đi nói chuyện với cha mẹ em.”
“Không được !” Ta vội vàng kéo anh ấy , vạn nhất để cho những người bảo thủ như ba mẹ ta biết, con gái của bọn họ trong lúc hồ đồ đẫ lên giường cùng người ta , vẫn là không hợp pháp , không có vé tàu , vậy thì còn không lột da ta chắc ?
“Vậy em nói phải làm sao bây giờ?”
“Em… Em…” Bà đây mà biết thì đã chẳng phải ngồi đây mà nghe nhà anh kêu đến hét đi ! Làm sao bây giờ? Bước về phía trước là chết , bước về phía sau là nửa chết nửa sống, An công tử là quyết tâm muốn chỉnh ta , làm sao ta có thể ngồi chờ chết được ? Vì giải quyết vấn đề trước mắt đành phải tung đòn sát thủ , đây là điều mà đồng chí Kỷ Hoài đã dạy ta từ nhỏ , nước mắt là vũ khí có tác dụng nhất , bởi vì trước kia Đường Duy Cầm rất nhu nhược, ta không có biện pháp giả vờ nhu nhược trước mặt cậu ấy , cho nên vẫn chưa bao giờ thử nghiệm qua .
Ta liếc mắt nhìn thân thể An công tử một cái , có vẻ cường tráng hơn Đường Duy Cầm một ít, như vậy hẳn là không thành vấn đề . Hít sâu một hơi , véo đùi một cái , một giây sau liền hai mắt đẫm lệ nhào vào trong lòng anh ấy , khóc hô: “Anh nghĩ rằng em muốn như vậy sao? Đã xảy ra chuyện như vậy anh bảo em phải làm sao bây giờ? Em cũng rất khổ sở , lòng em đau quá, em biết không thể để như vậy được , nhưng là chuyện đã xảy ra, anh bảo em phải làm sao bây giờ a? Em vốn nghĩ, giả ngu cho qua thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết , sẽ không mang đến bất cứ điều phức tạp gì cho anh , nhưng là… Em đau quá, đau quá a! Xuất thân như em căn bản không xứng với người có thân phận như anh , chúng ta là người trong hai thế giới khác nhau , em thật sự rất khổ sở , anh hãy quên em đi, em không muốn anh thấy em khổ sở, bi thương hãy để em lưu lại cho chính mình, còn tình cảm xin anh hãy mang đi, từ nay về sau không còn gì nữa…”
Nói thật, ngay cả chính bản thân ta đều muốn ói ra, nhưng là giương mắt nhìn An công tử, anh ấy thế nhưng còn rất hưởng thụ , dùng một đôi tay tội ác vuốt ve tấm lưng của ta , anh ấy nói, “Em đừng khổ sở, cũng đừng bi thương, anh không phải người không chịu trách nhiệm như vậy , chúng ta đi lĩnh giấychứng nhận thôi! Em nợ anh nhiều tiền như vậy , không có khả năng hoàn trả thì phải làm sao bây giờ? Anh cần phải có cái bảo đảm a! Ba mẹ em đã sớm đồng ý cho chúng ta ở bên nhau , ba mẹ anh cũng sẽ không phản đối, quyết định như vậy đi , mặc quần áo rồi về nhà ăn cơm.”
Anh ấy nói xong, buông ra kẻ đang khiếp sợ kinh ngạc đến mức ngu si như ta, cứ như vậy mà công khai rời đi trước mặt ta, bước vào phòng tắm, ta nhìn dáng người hoàn mỹ của anh ấy lại một lần nữa văng máu mũi lên .
Giấy tiếp theo , ánh mắt ta quét một vòng, cái phòng tắm kia hóa ra là thủy tinh . Cái hình dáng mông lung mờ mờ ảo ảo trong kia , ôi trời ơi , ta rong huyết mất !
Chương 49: Áp Đảo Từng Bước Một
Xa cách công ty một thời gian , trong lúc hoảng hốt ta có một loại cảm giác như đã bị đuổi việc rồi , cho nên khi An công tử thừa nhận rằng mình đã khỏi hẳn bệnh , ta liền quắn đuôi chạy về phía cương vị công tác của mình .
Tựa hồ lại nhớ tới thời điểm mới vào công ty , ta là người đầu tiên trong toàn bộ ngành đến đi làm , tự nhiên là vì chút tiền thưởng cho nên biểu hiện chịu khó như vậy .
Nhưng là An công tử lại không đồng ý , anh ấy là tổng giám đốc , công ty là của nhà anh ấy , anh ấy không muốn đi sớm giống người quét dọn vệ sinh , vì thế anh ấy cũng muốn ta đi làm cùng lúc với anh ấy .
Tự nhiên là ta sẽ không chịu , ta cũng không muốn bị ánh mắt như súng máy của chị Khổng tỷ kia bắn tỉa . Cho nên, ta thừa dịp anh ấy còn chưa dậy, liền một mình chuồn đến công ty .
Kỳ thật cũng có thể nói là ta sợ hãi cùng đi làm với anh ấy , vì sao ư , người thầm mến anh ấy nhiều lắm, mà ta lại luôn cảm thấy hai chúng ta thật không phù hợp với nhau.
Kick vào hòm thư công tác , nhìn xem công việc gần đây của ngành , sau đó mà bắt đầu nghiền ngẫm. Cách giờ đi làm chính thức còn có một tiếng đồng hồ , vì thế tận dụng thời cơ mở ra blog cá nhân , ta lập blog trên diễn đàn X đã nhiều năm, vẫn có khuynh hướng chết chìm , ta nguyên bản cũng chỉ tính xem comment mà không trả lời lại, chính là đột nhiên nhìn đến một mục chủ đề , hứng thú của ta bộc phát , cũng tự mình mở chủ đề , viết về vấn đề giữa ta và An công tử .
Ta hồi tưởng một lát, chợt phát giác ra rằng tất cả từng ly từng tí giữa ta và An công tử ta đều nhớ rõ mồn một , nhớ