
Quán trà tình yêu của Tiễn Tiểu Háo
Tác giả: Nhất Sinh Bán Nhàn
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325415
Bình chọn: 8.5.00/10/541 lượt.
m thôi, coi chừng nghẹn.”
“Khụ khụ……” Quả nhiên bị mắc nghẹn. Sở Cố Hoài có chút bất đắc dĩ, chạy nhanh rót một ly nước cho nàng uống, vỗ vỗ lưng giúp nàng bớt nghẹn.
“Em nha, còn không bằng Duy Duy nữa.” Sở Cố Hoài nói.
“Hì hì.”
Ăn cơm xong, Tiễn Tiểu Háo và Sở Cố Hoài lại chạy một chuyến đến cửa hàng, mua đồ vật này nọ cho hai đứa nhỏ.
“Oa, chị Cố Hoài, chị xem cái váy nhỏ này, Thước Thước mặc vô nhất định rất dễ thương.” Tiễn Tiểu Háo xông lên lấy một cái váy xinh xắn.
“Please, nàng mới hơn bảy tháng.”
“Nàng sẽ lớn nhanh thôi. Con nít mà.”
“Em thích thì mua đi.” Sở Cố Hoài bất đắc dĩ nói.
“Ai.”
“Món đồ chơi kia, Duy Duy nhất định rất thích, còn có mô hình!”
“Ừ, mua đi.”
“Giường baby kia đáng yêu quá.”
“Mua đi.”
“Còn có cái kia……”
“Mua đi……”
Vì thế , suốt cả buổi chiều, Tiễn Tiểu Háo không quan tâm có dùng đến hay không, nhìn thấy thứ gì đáng yêu là mua, nếu Sở Cố Hoài không ngăn cản nàng, phỏng chừng cả cửa hàng này có thể bị nàng mua luôn.
Về đến nhà, Duy Duy và Thước Thước cũng chưa ngủ, Duy Duy ngồi trên sô pha ôm Mặc Địch xem TV, giường trẻ con của Thước Thước ở ngay bên cạnh, nghe âm thanh các nàng trở về, Thước Thước cứ nhích tới nhích lui trên giường trông nàng rất hưng phấn.
“Cục cưng ơi, mẹ trở về rồi.” Tiễn Tiểu Háo vừa vào cửa đã hô to.
“Cha mẹ!” Duy Duy đuổi Mặc Địch qua một bên rồi chạy về phía các nàng, tiếp nhận một đống đồ vật này nọ trong tay hai nàng.
“Ai, con tự mở ra xem đi, mẹ mua rất nhiều đồ cho con.” Tiễn Tiểu Háo hưng phấn dẫn theo một đống đồ chơi đặt ở trên bàn trà, sau đó đi cởi giày.
“Oa, mẹ, thiệt nhiều mô hình.” Mắt Duy Duy sáng rực lên.
“Ừm ừm, con lại đây xem, vẫn còn rất nhiều đồ.”
“Đồ chơi lắp ráp!”
“Ừm ừm, mở mang trí lực á, Duy Duy thông minh nhất.” Tiễn Tiểu Háo sờ sờ đầu Duy Duy, mệt mỏi ngồi ở sô pha.
“Oh, sao Thước Thước không khóc vậy, uống sữa chưa?” Sở Cố Hoài ôm lấy Thước Thước hỏi.
“Dạ, cho uống rồi.” Duy Duy trả lời.
“Tự Lập cho?” Sở Cố Hoài nhíu mày.
“Làm gì có chuyện đó a, anh ấy chỉ ăn, con làm hết.” Duy Duy khinh bỉ Vương Tự Lập một chút.
“Ha ha ha……” Tiễn Tiểu Háo ngồi ở sô pha cười.
“Mẹ làm sao vậy?” Sở Duy Tiêu kỳ quái hỏi.
“TV.” Sở Cố Hoài chỉ chỉ đầu sỏ khiến cho Tiễn Tiểu Háo cười thành như vậy.
“Hả?” Sở Duy Tiêu vẫn không hiểu.
“Ai biểu con bắt trúng đài nàng thích, nàng vừa thấy liền biến thành như vậy .” Sở Cố Hoài nói.
“Con không cẩn thận bắt nhầm……” Sở Duy Tiêu nhìn Tiễn Tiểu Háo ngồi ở sô pha cười đến một câu cũng nói không được, hắn không biết phải làm sao.
“Đừng cười nữa, nhanh đi tắm rửa.” Sở Cố Hoài thúc giục.
“Khoan đã, chờ xem hết tập này, vị nam khách sắp đi ra rồi a.” Tiễn Tiểu Háo không chịu đi.
“Oa ha ha ha ha ha ha ha…..Mắc cười quá, xấu dã man……” Tiễn Tiểu Háo tiếp tục cười.
“Duy Duy, đi ngủ thôi, để nàng cười một mình ngoài này.” Sở Cố Hoài ôm Thước Thước lên lầu, Sở Duy Tiêu đi theo phía sau.
Khi hết chương trình, Tiễn Tiểu Háo mới ôm quần áo vào phòng tắm, lúc trở lại phòng thì phát hiện Sở Cố Hoài đã sớm ngủ say, trong tay vẫn cầm một quyển sách, đèn bàn còn mở.
Tiễn Tiểu Háo nhất thời có chút áy náy, nàng chờ mình sao?.
Nhẹ nhàng lấy quyển sách ra, Tiễn Tiểu Háo ôm Sở Cố Hoài để nàng nằm thẳng trên giường, đắp chăn cho nàng, sau đó tắt đèn.
Nhờ có ánh trăng, Tiễn Tiểu Háo mới có thể nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nàng.
Ngủ ngon nhé, chồng của em.
CHƯƠNG 73: THƯỚC THƯỚC BIẾT NÓI CHUYỆN
73. Thước Thước Biết Nói Chuyện…
“Ưm…… Không muốn rời giường, không muốn đi làm đâu.” Tiễn Tiểu Háo lăn qua lăn lại trên giường, không muốn ngồi dậy đi làm.
“Không được, ngày mai phải ra tòa. Hôm nay bề bộn nhiều việc lắm.” Sở Cố Hoài lôi Tiễn Tiểu Háo đứng lên.
“Không đi đâu, em sợ.” Tiễn Tiểu Háo ngồi xuống, tuy các nàng đã chuẩn bị gần hai tháng nhưng khi thật sự phải ra tòa Tiễn Tiểu Háo vẫn cảm thấy rất sợ.
“Ai, chuyện gì đến thì sẽ đến thôi, em không thể bỏ mặc như vậy được, hai tháng nay chị đã dạy em hết rồi, cứ tập đi tập lại vài lần y chang vậy, yên tâm đi, không mấy luật sư có thể đánh thắng em.” Sở Cố Hoài ôm Tiễn Tiểu Háo vào lòng, đưa bộ quần áo cho nàng, hiện tại là tháng 12, gió lạnh thổi vù vù, Tiễn Tiểu Háo thì lại thờ ơ với quần áo, Sở Cố Hoài sợ nàng bị lạnh, mỗi ngày buổi sáng đành phải ở trên giường đợi nàng dậy sau đó giúp nàng chọn từng cái áo cái quần.
“Á, nếu thua đừng có trách em à.” Tiễn Tiểu Háo bỉu môi nói.
“Ừ ừ, không trách em, lại đây, mặc quần áo đàng hoàng.” Sở Cố Hoài lấy áo lông cừu khoác cho nàng.
“Đủ rồi đủ rồi, 3 lớp áo rồi đó.” Tiễn Tiểu Háo có chết cũng không chịu mặc áo khoác.
“Em mặc hay không mặc?” Sở Cố Hoài trừng mắt nhìn nàng.
“Mặc mặc mặc.” Tiễn Tiểu Háo bất đắc dĩ thỏa hiệp.
“Còn thiếu khăn quàng nữa.” Sở Cố Hoài quấn khăn quàng vào cổ nàng.
“Nặng quá.” Tiễn Tiểu Háo vặn vẹo thân mình.
“Dùng đỡ đi, ngày mai chị mua khăn loại tơ tằm cho em, cái đó nhẹ hơn.” Sở Cố Hoài vỗ vỗ đầu Tiễn Tiểu Háo.
“Không cần, vẫn thích dùng khăn tình yêu của chị hơn. Ấm áp.” Tiễn Tiểu Háo lắc lắc cổ, nàng thật sự không nghĩ tới Sở Cố Hoài cư nhiên sẽ vì nàng m