
ơng, ít ra cô còn có thể được phong Liệt nữ.
Người đàn ông quỳ đầu gối trên giường, nhìn về phía cô. Sơ Vũ đang nằm thẳng người nhẹ nhàng nhấc một chân lên, chuẩn bị đạp anh ta một phát ở góc độ thích hợp. Nào ngờ, cô vừa động đậy, bàn tay anh ta đã sờ vào đùi cô, ngón tay dài mờ ám trượt qua bề mặt quần bò, hơi dùng sức giữ chặt đầu gối của cô. Ánh mắt Lục Tử Mặc vẫn lạnh lùng, nụ cười không thay đổi, anh ta mở miệng: “Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây, Hạt mưa nhỏ?”.
Đã không thể đối kháng trực tiếp thì phải dùng mưu, trong đầu Sơ Vũ hiện ra vô số phương án. Đáng tiếc, trong lúc cô còn chưa chọn được phương án nào. Người đàn ông trước mặt đột nhiên lao người đến, đè cô xuống dưới.
Sau một giây bị đè nặng với cảm giác bị chiếm hữu mạn mẽ, cơ thể của Sơ Vũ bị người đàn ông ôm chặt xoay lại một cách dứt khoát, trở thành cô ở trên, anh ta ở dưới. Sơ Vũ ra sức giãy giụa. Cô cảm thấy phần thắt lưng và sau đầu đồng thời bị giữ chặt, người đàn ông dùng sức kéo cô về phía anh ta. Cô cảm thấy bàn tay nguy hiểm của anh ta từ phía lưng lần vào trong áo cô, rồi di chuyển lên phía trên, khiến cô run rẩy.
“Thế này được không?”.
Lục Tử Mặc ngẩng đầu, cất giọng nói trầm ấm bên tai cô. Hơi thở nóng rực của anh xuyên qua vài sợi tóc thổi vào, khiến Sơ Vũ như đụng phải lửa, gương mặt cô bỗng chốc đỏ bừng. Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra. Có người dừng lại trước cửa, cười nói: “Còn sớm vậy đã bận rộn rồi, làm phiền việc tốt của hai người”
Lục Tử Mặc bỏ Sơ Vũ ra rồi đứng đậy, cười cười “Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi. Kim Gia có dặn dò gì không?”
Lục Tử Mặc vừa buông tay, Sơ Vũ lập tức ngồi dậy. Cô đỏ mặt chỉnh đốn lại quần áo của mình. Bàn tay và cơ thể cô do căng thẳng và ngượng ngùng nên không thể khống chế sự run rẩy. Người đến không phải là ai khác, mà chính là Nhị ca. Nhị ca đưa mắt về Sơ Vũ, dừng lại trên người cô và cười lớn “Kim Gia nói chuyến hàng đi Bangkok lần này, tuy xảy ra chút rắc rối nhưng coi như giải quyết êm đẹp. Vì vậy, hôm nay ông ấy tụ tập anh em ở Đông hoa viên. Chuyện như thế này làm sao có thể thiếu Tam đệ. Nhị ca tôi tự ý đến thông báo, chú không trách tôi đấy chứ?”
“Nhị ca mất công quá”. Lục Tử Mặc cười nhạt: “Những việc nhỏ như thế này chỉ cần bảo anh em đến thông báo một tiếng là được. Cần gì Nhị ca phải đích thân đi?”.
Nhị ca không trả lời, nhìn Sơ Vũ đã chỉnh đốn quần áo xong: “Con bé này có mùi vị không tồi đấy chứ?”
Tử Mặc nghe nói vậy liền quay người nhìn Sơ Vũ, miệng cười nhếch mép. Tử Mặc đột nhiên vươn tay khiến Sơ Vũ giật mình. Anh ta nhẹ nhàng khoác vai Sơ Vũ: “Hạt mưa nhỏ, đưa em đi mở rộng tầm mắt”. Nói xong, anh vác Sơ Vũ lên vai sải bước dài ra khỏi phòng, giống như hơn 50kg trọng lượng không hề tồn tại.
Bị người khác vác đi quả thực không dễ chịu chút nào. Có điều, Sơ Vũ cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Coi như là cô tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Lục Tử Mặc vác cô đi đến Đông hoa viên. Chưa vào bên trong, đã thấy có tiếng cười và tiếng hút sáo của đám đàn ông. Lục Tử Mặc đưa Sơ Vũ đến thẳng vị trí trung tâm, mới thả cô xuống. Bàn tay anh ôm chặt eo Sơ Vũ, cúi người cung kính chào người ngồi ở trên: “Kim Gia”.
“Lão tam, cậu lấy người đàn bà này ở đâu ra vậy?”
Bên trên có tiếng nói hơi già nua. Sơ Vũ ngẩng đầu, phía bắc của hoa viên bày ba chiếc ghế gỗ nặng trạm trổ hoa văn. Ngồi ở giữa là một người đàn ông mặc áo vàng thêu con chim công khá lớn. Ông ta ngoài 60, tóc đốm bạc. Đáng chú ý nhất là trán bên trái của ông ta có một vết sẹo chạy thẳng xuống đến mũi.
“Đây là người Nhị ca đem từ Chiang Rai về. Tôi thấy vừa mắt, nên Nhị ca nhường lại cho tôi”.
Tử Mặc cười cười. Kim Gia gật gật đầu, thể hiện thái độ không có hứng thú với xuất thân của Sơ Vũ. Ông ta vẫy tay “Đã đến rồi thì ngồi xuống đây đi!”.
Tử Mặc đưa Sơ Vũ lên chỗ ngồi bên trái. Nhị ca đến sau ngồi vào ghế bên phải. Đám đàn ông phía dưới ngồi thành vòng tròn. Một người đàn ông bước lên, tay cầm một cái khay bằng vàng ròng, bên trên đặt một khẩu súng. Hắn giơ khay vàng lên cao “Mời Kim gia khai lễ”.
Bên dưới đồng loạt phát tiếng “Mời Kim Gia khai lễ”.
Kim Gia gật đầu, bước đến bên người đàn ông , phất tay áo rộng cầm khẩu súng lên. Bên cạnh có một người đàn ông khác cầm bó đuốc chưa đốt bước đến, hai tay cung kính đưa về phía Kim Gia. Kim Gia cầm súng hướng về bó đuốc rồi bấm cò. Hóa ra đó là một khẩu súng bật lửa. Bó đuốt tẩm đầy xăng cháy phừng phừng. Người đàn ông cầm bó đuốc, bước về đống gỗ cao hơn 3m ở trung tâm hoa viên rồi ném vào đó. Đống gỗ bén lửa ngay lập tức, phát sáng tới từng góc nhỏ của hoa viên.
Khi lửa bốc cháy, một đoàn cô gái mặc váy nhiều màu, đầu đeo chuông bạc bước vào. Lúc này, đám đàn ông cầm nhạc cụ đứng vòng ngoài bắt đầu diễn tấu. Đoạn nhạc có tiết tấu vui vẻ, các cô gái nhảy múa theo điệu nhạc. Tiếp đó, một đoàn các cô gái mặc vái Thái màu trắng tiến vào dâng rượu thịt. Không khí hoa viên bỗng chốc nóng rực.
Sơ Vũ quan sát thấy, phụ nữ ở đây đều mặc váy Thái đơn giản, giữ thái độ trầm mặc. Không bao lâu sau, lại có một đám cô gái mặc váy Thái nhiều màu bước vào. Họ