Quán cà phê XY

Quán cà phê XY

Tác giả: Bình Quả Thụ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322800

Bình chọn: 7.00/10/280 lượt.

như thế, cha mẹ đều đã nghĩ thông suốt rồi. Hy vọng lớn nhất của hai người chẳng qua chỉ là con trai mình sống hạnh phúc, không muốn thấy con vì mình mà miễn cưỡng bản thân, việc này đối với công, với con gái nhà người ta đều không tốt. Thích con trai cũng chẳng phải việc gì to tát, muốn ôm cháu thì có thể nhận một đứa về nuôi, bọn họ cũng không phải loại người cổ hủ. Yêu cầu duy nhất của họ chỉ là, nếu về sau công gặp được một người mình thật lòng muốn ở bên thì nhất định phải thông qua sự đồng ý của cha mẹ mới được. Công đã đồng ý.

Sau đó, công chia tay bạn gái, đồng thời rất thành khẩn xin lỗi cô.

Sau đó, nghiêm túc học hành, tốt nghiệp đại học, bắt đầu viết văn.

Sau đó, cuộc sống bận rộn, lúc vui vẻ, lúc cảm động.

Sau đó, gặp gỡ rất nhiều loại người.

Lại sau đó, có một ngày, ở quán cà phê nơi công làm ca tối, anh nhìn thấy một hộp cơm trong tủ lạnh. Còn có một tờ giấy nhớ, trên đó ghi:

Xin chào, tôi là Diệp Chiêu Ninh, người làm ca sáng, tôi nấu canh sườn để trong hộp, nếu anh không ngại thì xin dùng làm bữa khuya nhé.

Diệp Chiêu Ninh.

Công nghĩ: Cái tên thật là hay.

25

Cuối tuần, tại một quán trà.

Công nhìn A phải đến nửa tiếng rồi, nhưng A vẫn nguyên bộ dạng muốn nói lại thôi. Anh thật sự nhịn không nổi nữa: “Nếu trong vòng một phút nữa mà ông không nói cho tôi biết ông có chuyện gì thì tôi đi luôn đây!”.

Hôm qua công nhận được điện thoại của A, bảo là có chuyện muốn nói với anh. Kết quả hôm nay đến nơi, chỉ mỗi biểu hiện trên khuôn mặt A là phong phú vô cùng, còn miệng thì chẳng thốt ra lấy một lời.

Nghe công nói thế, A thở ra một hơi dài thườn thượt như đã hạ quyết tâm làm gì đó, nói: “Hình như tôi đã ngủ với B rồi”, sau đó đem hết chuyện ngày hôm đó uống rượu say ra kể cho công nghe. Nét mặt của công đi từ “hoang mang ngơ ngác” chuyển sang “khó có thể tin”, cuối cùng là “mắt trợn tròn, mồm há hốc”.

Công: “Sau đó thì sao? Anh ta hỏi ông muốn chịu trách nhiệm thế nào, ông trả lời sao?”.

A: “Tôi nghĩ một lúc, thấy câu này tôi trả lời không nổi, liền chuyển bóng lại cho anh ta, hỏi anh ta muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?”.

Công: “… Tiếp theo?”.

A: “Anh ta nói tôi đưa số điện thoại cho anh ta, sau đó liền rời đi”.

Công: “… Ông có nhầm lẫn gì không chứ tôi thấy B nói thật đấy, giữa hai người chưa xảy ra chuyện gì đâu”.

A: “Tôi cho là B bị nằm dưới, ngại không muốn nói ra nên mới kiên quyết phủ nhận chuyện đã rồi kia, còn lúc đầu nói ra chẳng qua là do phản xạ thôi”.

Công: “…”.

A: “Ông cũng biết đấy, trước nay tôi không thích nợ nần gì người khác, vì thế chuyện này nếu không làm gì thì thật lòng không an tâm nổi”.

Công: “Ông có thể mua gì đó hoặc đưa tiền mà”.

A: “… Như vậy chẳng phải nói anh ta bán thân sao…”.

Công: “… Dù sao anh ta đã lấy số điện thoại của ông rồi, ông cứ ngồi đợi đi vậy”.

A: “Tôi biết, tôi chỉ đang lo không biết anh ta có định bắt tôi nằm ra giường để anh ta lên không…”.

Công: “… Thực ra, cũng rất có khả năng này…”.

Lại qua một tuần sau, B cuối cùng cũng gọi điện cho A.

B: “Lần trước không phải cậu nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi sao? Tôi nghĩ rồi, nếu cậu đã có thành ý, vừa…”.

A: “Tôi đã mấy ngày chưa tắm rồi!”.

B: “… vừa vặn tôi…”.

A: “Đầu đầy dầu, người cũng bẩn muốn chết!”.

B: “… Tôi muốn nói, tôi…”.

A: “Hình như còn có mùi kỳ quái nữa”.

B: “… Tôi không có hứng thú với thói quen vệ sinh cá nhân của cậu. Tôi muốn nói là, vừa vặn lúc này trợ lý của tôi nghỉ đẻ, bây giờ là cuối năm, rất khó tìm người, cậu qua chỗ tôi làm tạp vụ đi”.

A: “A…”.

B: “Cậu nghe có vẻ thất vọng nhỉ?”.

A: “Không có, tôi rất vui lòng”.

B: “Đúng rồi, mặc dù tôi không có hứng thú với thói quen vệ sinh cá nhân của cậu, nhưng dì phụ trách dọn dẹp ở công ty tôi rất có trách nhiệm, để cậu không bị dì ấy vứt vào thùng rác thì phiền cậu nhớ tắm rửa trước khi đến”.

A: “…”.

A ôm tâm trạng phức tạp gọi điện thoại cho công, qua một lúc lâu sau công mới nhấc máy: “A lô?”.

A vừa nghe tiếng thở hổn hển cùng với âm thanh cứng nhắc ở đầu dây bên kia liền cười hì hì: “Làm phiền hai người rồi?”.

Công: “…”.

A: “B bảo tôi đến chỗ anh ta làm trợ lý”.

Công: “Dù sao ông cũng là họa sĩ, rảnh rỗi thừa thời gian, đến đó làm cũng tốt”.

A: “Nhưng mà…”.

Công: “Được rồi, không có nhưng nhị gì cả, cứ ngoan ngoan mà bồi thường cho người ta đi”.

Nói xong công dập máy cái rầm, sau đó lập tức tắt máy, rút dây điện thoại bàn.

Thụ: “Có chuyện gì thế?”.

Công: “Không có gì, điện thoại cũng biết mệt, để nó nghỉ ngơi một tý”.

Nói xong lại cong môi lên hôn thụ một cái, tiếp tục công việc dở dang lúc nãy. Hai người đang dần dần bước vào tiên cảnh, quần áo cũng cởi ra gần hết…

Reng reng reng…

Mặt thụ đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy công ra: “Di động…”.

Công mặt mày đầy phẫn nộ: “Không phải của anh!”.

Thụ: “… Em biết, là của em”.

Thụ nhận điện thoại: “A lô…”.

Đầu bên kia truyền tới giọng A: “Không có gì, tôi chỉ muốn nói với hai người một tiếng: Ngủ! Ngon!”.

Chương 26 – 27 – 28

26

B nhìn người trước mặt: khoác áo vest thắt cà vạt, giày da đánh xi bóng loáng, đến tóc hình như còn vuốt keo…

B: “Cậu đế


XtGem Forum catalog