
i, vì nó không nằm trong lồng ngực nữa rồi.
Anh về đến nhà, vừa bước lên cầu thang đã nghe thấy giọng Lâm Đông Dương.
“Tây Canh!”
Lâm Tây Canh dừng lại, xoay người, từ trên cao nhìn xuống bóng dáng mờ mịt của cha phía xa.
“Tây Canh!” Lâm Đông Dương nhìn ánh mắt lạnh như băng của con trai, run rẩy gọi.
“Tây Canh, không đáng, cô ta không đáng!” Ông nói.
Lâm Tây Canh nhìn bờ môi cha không ngừng mấp máy, chỉ cảm thấy ông như ác quỷ, nếu không có ông, không có sai lầm năm đó của ông… Lâm Tây Canh thầm nghĩ, vì sao anh phải chịu tội thay cha. Gia đình bất hòa, anh em xích mích, mà đầu sỏ gây nên lại ở ngay trước mắt.
“Con dọn đi ngay!” Anh nói.
“Tây Canh!” Khương Tố Trân vô tình nghe thấy, liền sợ hãi kêu lên.
Lâm Tây Canh ngẩng đầu, thấy mẹ đang ở trên bậc thang cao nhất, còn anh đang ở giữa cha mẹ. Lần này, anh lựa chọn rời xa mẹ, nghe theo những gì mình muốn.
“Mẹ, con dọn đến Hoa Uy.” Anh nói.
“Tây Canh, đừng rời khỏi nhà, đừng rời xa mẹ.” Khương Tố Trân vừa khóc vừa nói.
“Đây là nhà sao? Sớm chỉ còn cái vỏ thôi!” Lâm Tây Canh lắc đầu, nói.
“Tây Canh, cái gì đã qua thì cho qua đi, mọi chuyện là quá khứ rồi!” Lâm Đông Dương muốn con ở lại, ra sức khuyên can.
“Ông im đi! Ông biết không? Tôi cũng nghĩ như Hạ Dương, nếu có thể, tôi nguyệt rút một nửa máu trong người đi. Cái nhà này bị ông phá hủy, hai người phụ nữ bị ông phá hủy, ông còn phá hủy hai đứa con của ông nữa! Ngôi nhà này là một ngôi mộ, ông từ từ ở đây chờ chết đi!” Lâm Tây Canh nói xong, sải bước về phòng ngủ.
“Tây Canh, Tây Canh, không được bỏ rơi mẹ!” Khương Tố Trân đi theo con, không ngừng khóc lóc.
“Mẹ, mười mấy năm trước mẹ đã lựa chọn, một khi đã chọn phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của chính mình.” Lâm Tây Canh dứt khoát đóng cửa phòng, bất kể mẹ đứng ngoài cửa khóc thê thảm đến mức nào. Anh vô cảm mất rồi!
Mặc cho Khương Tố Trân ra sức níu kéo, Lâm Tây Canh vẫn không đổi ý. Anh thu dọn hành lý, chuyển đến tòa nhà Hoa Uy.
Đứng trước cửa, Lâm Tây Canh nhìn từng góc phòng, nơi đây tràn ngập phong cách của Ngô Nhân Kì. Anh rất ít khi đến đây, chuyện trang trí căn nhà đều do Ngô Nhân Kì một tay giải quyết. Đột nhiên anh cảm thấy buồn cười, kết quả hoang đường này mới nực cười làm sao!
Trong phòng ngủ, ảnh cưới thật lớn đối diện chiếc giường kingsize. Lâm Tây Canh tựa vào đầu giường, nhìn hai người trong ảnh. Một gương mặt cứng nhắc, một nụ cười nhạt nhẽo. Có lẽ khi ấy, Ngô Nhân Kì đã phát hiện ra mọi chuyện, nên vẻ mặt cô mới như vậy. Lâm Tây Canh buồn bã nghĩ.
Khi nhìn thấy báo cáo về Lưu Ỷ Nguyệt, anh như sét đánh ngang tai, hận không thể chết ngay tức khắc, mãi mãi không tỉnh lại. Anh vốn tự cho mình cao minh, không ngờ lại bị lừa thảm hại như thế. Là do cô tài giỏi, hay chính anh ngu ngốc?
Không! Anh bị chính mình đánh bại. Đúng như Hạ Dương nói, ma chú bao nhiêu năm trước giáng xuống người anh. Anh càng hận Trương Uẩn Hoa, lại càng để ý đến cô, loại phụ nữ giống bà ta. Xem ra, về mặt này, Hạ Dương đúng là “em trai tốt”. Lâm Tây Canh cười lạnh. Không ngờ, Hạ Dương còn hiểu anh hơn chính anh.
Lúc này, anh không biết mình yêu hay hận Lưu Ỷ Nguyệt. Cô giúp anh hiểu được, thì ra thế giới vẫn còn có tình yêu, nhưng hóa ra chỉ trong ảo mộng, anh vĩnh viễn không bước vào được.
Không biết cô ấy có giống anh, chán ghét quá khứ. Bọn họ đều sống trong ảo tưởng, ảo tưởng họ đang hạnh phúc. Giống như Lâm Tây Canh anh trưng ra trước mắt mọi người: trẻ tuổi, tài giỏi, giàu có. Nào ai biết dưới lớp vỏ phẳng lặng là mạch nước ngầm mãnh liệt, nhấn chìm tâm hồn anh.
Anh đã từng vô cùng yêu thích đứa em trai cùng cha khác mẹ. Nào ngờ, cha mẹ tưởng chừng tôn trọng nhau lại âm thầm cãi vã, cuối cùng đều vì lợi ích cá nhân mà chấp nhận cuộc sống vợ chồng bằng mặt chứ không bằng lòng. Nhưng không ai để ý đến anh, đến suy nghĩ của anh. Người con như anh trở thành kẻ ngoài cuộc, chỉ biết hứng chịu quả đắng của cuộc hôn nhân ấy.
Anh nhìn thấy quá khứ của Lưu Ỷ Nguyệt, chỉ mong được gặp cô thuở nhỏ dù tới tận bây giờ cô cũng không nói nhiều với anh về thời thơ ấu ấy. Mẹ bỏ trốn theo người khác, cha tái hôn, mẹ kế không tốt, ngay cả người cha cũng bị em trai cướp mất. Cô sống đến bây giờ, lại không thể oán hận họ.
Anh nhìn thấy cô, tựa như thấy chính mình. Bọn họ là tấm gương của nhau, bóng dáng của nhau.
Đáng ra họ nên nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau, nào ngờ, tất cả chỉ là ảo tưởng.
Lưu Ỷ Nguyệt cho anh được sống trong câu chuyện cô bé bán diêm, anh cứ quẹt một que diêm, lại có một cảnh đẹp hiện lên trước mắt. Nhưng anh đâu biết, khi diêm cháy hết, vực thẳm đã ở ngay trước mắt. Lưu Ỷ Nguyệt ru ngủ anh, khiến anh không phát hiện nguy hiểm phía trước, chỉ một lòng đi về phía ánh dương rực rỡ.
Bức màn buông xuống, mới biết rằng mình chỉ là một chú hề, diễn xuất quá say mê.
Vở kịch hết, người tỉnh mộng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tây Canh tỉnh dậy. Phương Đông một mảng đỏ rực, chưa bao giờ anh thấy bình minh đáng sợ như thế. Ánh đỏ tràn đầy hai mắt anh, châm lên ngọn lửa dữ dội trong lồng ngực.
Hôm nay, Lâm thị vô cùng bận rộn, một loạt