
Edit: Lee
Chỉnh dịch: Sahara
CHƯƠNG 1: GIAO DỊCH
Chương 1. Giao dịch.
Edit: Lee
Chỉnh dịch: Sahara
Hai giờ chiều, Lưu Ỷ Nguyệt đi vào khách sạn Đông Giao. Trên trần nhà, chùm đèn pha lê sang trọng sáng lấp lánh. Trong đại sảnh, tiếng đàn vĩ cầm và dương cầm hòa tấu, lúc trầm lúc bổng. Một bên phòng chờ được khảm lớp thủy tinh trong suốt, nhìn thẳng ra thác nước nhân tạo đối diện, mang đến cho con người cảm giác trong lành, mát mẻ.
Lưu Ỷ Nguyệt nhìn người đàn ông hẹn cô, cũng chính là chủ nợ của cô, Hạ Dương. Sống mũi thẳng tắp, dáng người cao ngất, mắt sáng như sao, khuôn mặt không tì vết, thậm chí ngay cả lỗ chân lông cũng khó nhìn thấy, đích thực là “Mặt như quan ngọc”. Lúc này, anh cũng thấy cô, liền nở nụ cười đầy ẩn ý. “Cô đến muộn.”
Hạ Dương nâng cổ tay lên, tỏ ý xem đồng hồ, giọng nói ôn hòa, trầm thấp, không giống như đang trách móc. “Không trách tôi được, ai bảo anh hẹn ở đây, xa quá.” Lưu Ỷ Nguyệt rút khăn giấy ra, lau mồ hôi trên mặt. “Ha ha.” Hạ Dương đối diện đột nhiên bật cười. “Nói đi, có việc gì? Hẹn tôi ở một nơi hẻo lánh như vậy.”
Lưu Ỷ Nguyệt nhìn xung quanh, trong phòng chờ không có mấy người, im lặng lạ thường, Hạ Dương sẽ không vô cớ mà hẹn cô ở một nơi thế này. “Tốt lắm, rất thông minh, sao cô biết tôi tìm cô có việc?” Hạ Dương nhướn đôi lông mày, không đáp mà hỏi ngược lại cô. “Không có việc gì anh hẹn tôi ở đây làm gì? Nói đi, đừng vòng vo nữa.”
Lưu Ỷ Nguyệt có chút không kiên nhẫn, thời gian của cô có hạn, không rảnh dây dưa với anh ở đây. “Được, nói thẳng, tôi có việc tìm cô, có quan hệ đến món nợ của cô, có hứng thú không?” Hạ Dương nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn Lưu Ỷ Nguyệt. “Món nợ của tôi? Đương nhiên là có hứng thú.”
Lưu Ỷ Nguyệt dịch ra sau, tránh người anh. “Tôi muốn cùng cô làm một cuộc giao dịch, nếu thành công, món nợ của cô liền được xóa, không chỉ có thế, tôi còn có thể trả thêm cho cô một khoản thù lao, thế nào, có hứng thú nghe tiếp không?”
Hạ Dương thu người về, lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện, anh đoán, cô nhất định sẽ đồng ý. “Anh nói đi, tôi nghe.” Lưu Ỷ Nguyệt khoát tay, “giao dịch”, cô thích từ này, cô đã làm không biết bao nhiêu cuộc giao dịch, thế nên từ này thật quá gắn bó với cô.
“Tôi muốn cô đi dụ dỗ một người, khiến anh ta phải hủy hôn với vợ chưa cưới. Chỉ cần cô làm được, tôi sẽ không thu hồi quán bar, ngoài ra còn tặng cô thêm hai mươi vạn tiền mặt, có những thứ đó, cô có thể tiếp tục kinh doanh quán bar của cô, có hứng chứ?”
Hạ Dương nói một mạch, Lưu Ỷ Nguyệt nghe xong liền cười, vừa nhìn Hạ Dương vừa nghĩ, thật sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, ai có thể nghĩ một người đàn ông bề ngoài vô hại như vậy, lại có thể nói ra một kế hoạch như thế. “Anh muốn tôi dụ dỗ ai? Có kế hoạch gì không?”
Lưu Ỷ Nguyệt hỏi. Hạ Dương lấy ra một bức ảnh từ túi áo, không nhanh không chậm đặt lên bàn trước mặt cô. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn xuống, trong ảnh là một người chừng hơn ba mươi, có thể nó là rất có khí chất, cằm hơi hất lên, đầy vẻ ung dung, tự tin mà có phần thách thức. Đôi môi mỏng đầy quyến rũ mím chặt, gọng kính trên sống mũi làm bớt đi vài phần nghiêm khắc, đồng thời lại tăng thêm mấy phần văn tú.
Ánh mặt trời chói chang trên mắt kính, làm ánh mắt càng trở nên nguy hiểm, khó đoán. “Anh ta là Lâm Tây Canh, ba mươi tư tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, chủ tịch là cha anh ta Lâm Đông Dương, anh ta là con trai độc nhất, ba tháng trước đã cùng tiểu thư tập đoàn Ngô thị – Ngô Nhân Kỳ đính hôn, chuẩn bị sang đầu năm sau thành hôn, tôi muốn cô khiến họ không thể kết hôn được, chỉ đơn giản thế thôi.”
Hạ Dương chậm rãi nói xong, chăm chú quan sát phản ứng của Lưu Ỷ Nguyệt. Lưu Ỷ Nguyệt bật cười thành tiếng: “Đơn giản? Sẽ không đơn giản như thế đâu, bây giờ là tháng sáu, đầu năm sau kết hôn, tôi chỉ có thời gian chưa đến một năm, hơn nữa, tôi làm thế nào làm quen với anh ta? Lâm thị? Ngay cả cửa chính tôi còn chưa vào được, càng đừng nói đến làm quen với anh ta, hay anh muốn tôi đợi ở cửa Lâm thị hai tư trên hai tư, đợi anh ta đi ra liền chạy đến ôm cổ?”
“Ha ha, cô thật biết nói đùa, về việc làm thế nào để làm quen với anh ta, cô không cần lo lắng, tôi sẽ sắp xếp, còn lại phụ thuộc vào cô, cô đồng ý chứ?” Hạ Dương nhẹ nhàng cười rộ lên. Lưu Ỷ Nguyệt cắn môi suy nghĩ, Lâm Tây Canh, nhìn qua cũng không phải là người dễ mắc câu, nhìn ánh mắt anh ta chỉ thấy một con người ý chí vững vàng, ngộ nhỡ bại lộ, sợ chính mình cũng khó mà phủi áo ra đi. Nhưng mà, điều kiện này thật hấp dẫn, xóa hết nợ nần, còn có hai mươi vạn tiền mặt, kẻ ngốc mới không đồng ý.
Cô cười cười, nhìn thẳng Hạ Dương, sóng mắt long lanh, lay động, “Tôi đồng ý” “Được, một lời đã định, tiếp theo, chúng ta sẽ nói cụ thể về kế hoạch.” Hạ Dương vừa nói vừa đưa tay thu bức ảnh trên bàn vào túi, nét cười trên mặt càng thêm sâu, anh biết mình tìm đúng người rồi. Hạ Dương sắp xếp ổn thỏa mọi việc, để Lưu Ỷ Nguyệt lấy thân phận thư ký tiếp nhận Lâm Tây Canh, chỉ cần hôn sự của anh ta và Ngô Nhân Kỳ thất bại, anh sẽ làm mọi việc như đã nói.