
ợt nhận ra hộp quà, nó mệt mỏi rút cái nơ đỏ ra rồi từ từ mở nắp quà, nó không để ý rằng xung quanh mình là những ánh mắt săm soi với sự tò mò lộ rõ.
Một chiếc mũ …. Món quà mà không ai ngờ đến, nó không để ý đến cái mũ mà ánh mắt của nó đang hướng về tấm thiệp cũng màu đỏ nốt. Nó mở ra……
“ Tặng em” kí tên: Hải Phi
Đó là một cái tên lạ hoắc đối với nó.
Tiếng lớp trưởng yêu cầu mọi người về chỗ ngồi đã chấm dứt mọi sự thắc mắc đang bủa vây nó, Bảo nhìn nó, ại ánh mắt dò hỏi, nó cúi xuống.
Bảo đến gần nó, nói với một lượng âm thanh chỉ đủ để cho mình nó nghe:
– Mình có chuyện muốn nói với cậu, cuối giờ gặp nhau ở cổng trường!
– Ừ …
Nó lúng túng trả lời, tự dưng nó cảm thấy có lỗi với Bảo. nhưng tại vì sao lại như thế thì nó không biết. Bảo với nó chưa có một sự công khai nào cả, cũng chưa có ai trong chúng nó thể hiện rõ lòng mình, nó không có một cái cớ nào để có thể nghĩ rằng Bảo …đang ghen.
Nó lại nhìn món quà…. không thể hiểu!
Ra về
Một vai nó đeo cặp của mình, vai còn lại nó phải vác thêm cái cặp xa lạ, hồi nãy nó quên mất việc đem trả cho Lê Thái, nhưng có lẽ không cần thiết, Lê Thái mà thấy nó chắc sẽ ăn tươi nuốt sống nó mất, đợi một dịp nào đó “thanh bình” nó sẽ mang đi trả, nhưng rõ ràng lỗi không phải chỉ mình nó.
Sau khi thoát khỏi cái nhà xe chật chội, nó trông thấy Bảo vẫn đứng ở chỗ cũ, nó hít một hơi thật sâu và tiến đến.
Đang trong tình trạng sầu thảm, nó chợt trông thấy có ai đó ở bên kia đường đang vẫy mình, nó nhíu mắt nhìn ( sự thật là nó bị cận nhẹ. ) và…. nó tá hoả khi trông thấy người đó đang đưa lên một cái gì nhìn rất giống tấm thiệp màu đỏ trong hộp quà nó mới nhận sáng nay, sau một giây chăm chú, nó ngã ngửa khi nhận ra đó là ai! Hải Phi chính là hắn! Là tên ******** mà nó đã nguyền rủa! Biết được cô nhóc đã trông thấy và nhận ra mình Hải Phi cười nhẹ rồi phóng xe đi, chính xác là anh ta đến đây chỉ để làm như thế, một phong cách tán tỉnh cực kì mới lạ!.
Nó như người trên mây, nhưng cái nhìn của Bảo khiến nó trở về với thực tại, nó tiến đến và cất tiếng hỏi sau bao nhiêu dồn nén:
– Cậu muốn nói gì với mình à?
– Cũng không có gì quan trọng lắm……. nhưng mình muốn làm rõ một điều……. – giọng Bảo trầm xuống khiến nó càng lo lắng.
– ???
– Cậu đã có bạn trai? – Bảo hỏi với đôi chút ngượng ngùng.
– Ai bảo cậu thế? – nó tròn mắt
– Tôi cảm thấy thế!
– Không …làm gì có…. mình….
Nó dự định sẽ kể cho Bảo nghe chuyện của nhỏ Len và Hải Phi nhưng tiếng chuông điện thoại cắt ngang làm nó phải ngưng lại:
– A lo! Có chuyện gì vậy mẹ?
– Con về nhà nhanh nhé! Mẹ có chuyện gấp!
– Chuyện gì thế mẹ? – nó bắt đầu lo lắng
– Con cứ về nhà đi!
– Ơ …alô….
Nó nhìn cái điện thoại không có tín hiệu rồi nhìn sang Bảo.
– Xin lỗi cậu, mình phải về đây, có gì mai gặp rồi nói cũng được!
– Ừ ! – Bảo trả lời với vẻ buồn buồn
– Chào cậu!
Nó biết lớp trưởng không vui nhưng nó không thể ở lại, nhìn vào ánh mắt Bảo nó chợt thấy khó chịu trong lòng nhưng cũng đành dắt xe đi về.
Có lẽ nó đã mến Bảo!. bản thân nó cũng không hiểu nổi đang có chuyện gì xảy ra với mình.
Chúng ta sẽ nói một chút về quá khứ tình iu của nó nhé! ^^
Thật ra …. nó là một đứa “đa tình” bởi lẽ từ mẫu giáo đến giờ nó đã trải qua ba mối tình.
Cụ thể:
Hồi còn học mẫu giáo, nó hay chơi với một cậu nhóc tên Rin, đó là tên ở nhà còn tên đi học thì nó không biết, trong lớp mẫu giáo của mình nó cho rằng không có ai đủ tư cách … làm ngựa cho nó cỡi bằng thằng nhóc đó, vậy là nó sấn tới nói như “búa bổ” vào mặt Rin:
– Tao thích mày…mày có thể làm ngựa cho tao cỡi chứ?
– Ừ …
Và thế là nó có “ bạn trai” mặc dầu lúc đó nó không biết” bạn trai” là cái giống gì.
Nhưng cũng chỉ được có hai tuần! ” bạn trai” của nó sau một lần bị nó tát một phát chảy máu mũi vì cái tội không chịu cho “bạn gái” cỡi vì quá nặng. đã méc với phụ huynh và rồi chuyển trường!
Mối tình thứ hai là mối tình nhỏ với cậu lớp trưởng lớp bên cạnh hồi lớp 1. , nó hâm mộ cái dáng mập mập trông giống như Đôrêmon của anh bạn đó và đã tiến hánh công cuộc “ thể hiện tình cảm”, và nó đã “ lọt “ vào đôi mắt của cậu nhóc, nhưng chưa kịp ăn cùng nhau một cái kẹo mút thì nó đã bị “đá” vì cái hành động bạo lực là. . béo má “bạn trai” ^^
Mối tình thứ ba càng thê thảm hơn, đó là với “đại ca của trường”! Một cậu nhóc con nhà giàu ngạo mạn ( theo như nó nhận xét) và không biết nghe lời. Đó là năm nó học lớp 5! Và nó thích mẫu người “đại ca” như thế ( lúc đó nó bị ảnh hưởng bởi hình tượng …đại sư huynh trong phim kiếm hiệp. ) Vậy là nó tấn công! Nhưng kết thúc của mối tình này là vô cùng “đau khổ” : nó đã để lại một vết sẹo khá sâu trên trán của “ đại ca” khi giận dữ đẩy “đại ca” vào mép bàn ( nó cũng không chủ tâm làm như vậy)……. ”đại ca” phải băng cái trán trắng bóc, còn nó, tự cảm thấy có lỗi nên thôi không “thích” đại ca nữa. .
Từ đó nó từ bỏ việc đi tìm”tình iu” …sau này lớn lên nó nhận ra rằng nó càng cố tìm tình iu thì tình iu lại càng rời xa nó……. . vậy nên …………. bây giờ nó cũng hiền hơn rồi, không còn “ bà chằn” như trước nữa, tha