
ử mà nói có ý nghĩa như thế nào.
Đế Tuấn hung hắng trừng mắt liếc hắn một cái, gương mặt đáng yêu trẻ con biến thành u ám, hơi thở tàn khốc kinh khủng.
Từ trên eo ném một tấm lệnh bài cho Tiểu Bắc: “Theo kế hoạch trước tiến hành, ngươi đi mang toàn bộ thị vệ được bố trí xung quanh tới đây, y kế hành sự. Tiểu Nam đến địa điểm tiếp ứng dự định thuận tiện chặn lại những con cá lọt lưới.”
Vội vã dứt lời, hán xoay người lên ngựa, khống chế Thần Câu nhanh chóng đuổi theo phương hướng Mộ Lăng Không rời đi.
Bất luận như thế nào, muốn trước khi nàng tự mình làm bị thương, phải chặn người lại.
………………….
Bảy bước hoa sen nở, hung thần ác sát.
Đại Tuyết Sơn, cũng không chỉ là một ngọn núi.
Nó là một nơi cực kỳ thần bí trong chốn võ lâm.
Đại khái ở nơi cực bắc lạnh giá, ở nơi sâu nhất trong rừng rậm quanh năm tuyết phủ.
Nhưng cụ thể ở nơi nào cũng không có người biết.
Truyền thuyết, hàng năm cũng có người đi tìm nơi thần bí này, khát vọng có thể đến được chân truyền Tuyết Sơn, một nhát trở thành cao thủ tuyệt đỉnh.
Cũng có truyền thuyết, Đại Tuyết Sơn cất giữ bảo tang, phú khả địch quốc, nếu may mắn có được, phong vân tái khởi.
Nhưng là, trong Đại Tuyết Sơn, có một quần than cao thủ khó lường, cường hãn vô địch, tùy tiện chọn ra một, cũng có thể dễ dàng đánh bại đệ nhất cao thủ nổi danh giang hồ.
Bọn họ bế phong ở trong Đại Tuyết Sơn, cũng không lui tới với người ngoài, thế hệ thủ hộ ở Tuyết Sơn, sinh sôi không ngừng.
Q.2 – Chương 162: Yêu Nghiệt Nam Nhân Đến Tuyết Sơn (2)
Trong trăm năm đó.
Đại Tuyết Sơn từng sáu lần phái ra sứ giả.
Đồng thời cũng có sáu môn phái, không tiếng động một đêm biến mất.
Phàm là những người có liên quan đều bị tru diệt hầu như không còn, thảm thiết đến tận cùng.
Một ít nam nữ bạch y tuyệt sắc, giống như người đưa hồn về địa phủ, bị hắn theo dõi, chết như thế nào cũng không biết.
Phàm là sự vật thần bí, phản ứng phổ biến của người đời sẽ có hai thái cực: Kính sợ lễ phép, trong lòng mong mỏ.
Người đi tìm Đại Tuyết sơn, đều một đi không trở lại.
Có người suy đoán nói trong đó người may mắn sẽ được Đại Tuyết Sơn nhìn trúng, học vô thượng thần công, cam nguyện lưu lại, trở thành một thành viên trong đó. Về phần những người vận khí không tốt kia, phần lớn bị lạc trong rừng rậm tuyết đóng quanh năm rét căm căm, không tìm được đường ra, cuối cùng hóa thành tượng đá, vĩnh viễn trở thành cảnh đẹp trong rừng.
Mấy tháng qua, ở dưới sự giúp đỡ của Dnt, Mộ Lăng Không đã có thể tự nhiên vận chuyển chân khí, võ công xuất nhập tự nhiên.
Nếu như nàng nguyện, ý, hoàn toàn có thể thu lại khí phách, khiến cho mình trở nên giống với nữ tử bình thường nhất, ân núp thực lực chân chính.
Mỗi lần nhìn thấy ám ký đồng bạn lưu lại, nàng tiện tay lau đi, sau đó phán đoán chuẩn xác phương vị, vội vàng tiến tới gần mục đích.
Mấy ngày nay, nàng cùng Đế Tuấn du sơn ngoạn thủy, sống phóng túng, đem việc phiền lòng kia ném ra khỏi đầu.
Ngay cả các sư tỷ muội để lại nhiều ám ký cho nàng như vậy, cũng không có phát hiện.
Ra khỏi huyện thành Xương Bình, dọc theo đại lộ bay như điên, vẻ mặt ấm áp thuộc về loài người trên mặt Mộ Lăng Không từ từ biến mất.
Nàng càng lúc càng giống Hàn Băng _ khối băng vạn năm không đổi, vô dục vô cầu, vô ái vô hận, ngay cả máu, cũng bọc băng lưu chuyển tỏng người, dần dần đem tứ chi bách hải, cùng với ngũ tang trong người trở lên lạnh lẽo đến cực độ.
Ngọn núi kia, có một tòa sơn động vô danh, bên trong động cửu khúc liên hoàn, trong đó có một con đường thông tới một tòa hàn đàm, đầm nước có một loại cá mẫu tử, truyền thuyết nam nữ ăn nó, sẽ có một bào thai song sinh, hoàn thành tâm tưởng.
Q.2 – Chương 163: Yêu Nghiệt Nam Nhân Đến Từ Tuyết Sơn (3)
Ngọn núi kia, có một tòa sơn động vô danh, bên trong động cửu khúc liên hoàn, trong đó có một con đường thông tới một tòa hàn đàm, đầm nước có một loại cá mẫu tử, truyền thuyết nam nữ ăn nó, sẽ có một bào thai song sinh, hoàn thành tâm tưởng.
Nơi này chính là nơi đế tuấn nhớ mãi không quên.
Mộ Lăng Không vốn chuẩn bị không nhìn, tốt nhất là nhanh chóng mang phu quân bướng bỉnh dọa người của mình rời đi, tốt nhất cả đời cũng đừng nhắc tới.
Không ngờ, chuyện đời khó đoán, nàng còn đi trước một bước tới nơi này.
Ánh bình minh khắp trời, nhuộm đỏ phương xa, một tia sáng cuối cùng, theo thái dương xuống núi, biến mất ở cuối chân trời.
Mộ Lăng Không vững bước đi vào sơn động, đêm đen che giấu mặt của nàng, chỉ có một đôi mắt phượng sáng trong mê người, lấp lánh chớpđộng giống như hào quang kim cương.
“Lăng Không, ngươi rốt cuộc cũng đã tới.” Âm thanh thở dài trầm thấp vang lên bên tai, giọng nam quen thuộc, không sai biệt.
Hắn cùng nàng cách nhau một khoảng cách lớn, chắc là nghe được tiếng bước chân của nàng, phát hiện sự tồn tại của Lăng Không.
Trình độ võ công này, không thể tưởng tượng nổi, đã không phải là cảnh giới người bình thường có thể hiếu.
Trái tim Mộ Lăng Không hạ xuống thật thấp, thân hình rung động một chút.
Hắn, cư nhiên cũng tới?
“Thế nào? Cảm thấy bất ngờ?” Giống như là cảm ứng được tâm tình củ