XtGem Forum catalog
Phu quân trắng mịn là con sói

Phu quân trắng mịn là con sói

Tác giả: Độ Hàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325380

Bình chọn: 9.5.00/10/538 lượt.

g ngủ một chút, rất nhanh sẽ tỉnh lại.

Mở mắt ra, liền đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Đế Tuấn.

Một nụ cười thật tươi, từ bờ môi kéo dài đến sâu trong mắt đen, hòa tan trong nước xoáy.

Phía sau hắn bao phủ một tầng sương mỏng, nhẹ nhàng hư ảo, Mộ Lăng Không giống như thấy được ánh sang bảy màu, một vòng một vòng lên cao .

Sau đó một cái chớp mắt,tất cả đều biến mất không thấy gì nữa.

Đế Tuấn vẫn là Đế Tuấn, ánh mắt lấp lánh, lời nói nhẹ nhàng cười yếu ớt, “Đã tỉnh rồi hả ? Mới ngủ không bao lâu.”

“Mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, ta cũng mập đến nỗi không nhúc nhích được.” Được hắn đắp eo, nhẹ nhàng ngồi dậy, “Chàng giống như không ngủ, đang suy nghĩ gì?”

Bắt được ngón tay của nàng, đặt ở bờ môi khẽ hôn một cái, Đế Tuấn thoải mái chia sẻ niềm vui thú cùng thê tử, “Thái Nhất cả ngày đại khái chạy trốn gần hai mươi lần, hắn vậy cũng mệt mỏi, đến lúc rồi, nhìn vi phu ra tuyệt chiêu, giết hắn ngay tại chỗ trong nháy mắt.”

Mộ Lăng Không bưng tổ yến ăn được một nửa, thiếu chút nữa bị sặc, dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn về hắn, “Chàng lại đang suy nghĩ cái gì? Có chừng có mực đi, đây chính là đệ đệ ruột của chàng, là người than nhất.”

Đừng đùa quá mức, cuối cùng đả thương lòng người ta, vậy coi như không xong.

“Yên tâm đi, ta bảo đảm, chỉ cần tiểu tử kia thấy được tuyệt chiêu của ta, sẽ không tứ giận nữa, lần này, có dùng chân đạp hắn đi, hắn cũng không chịu rời đi.” Vỗ ngực bảo đảm, Đế Tuấn cười không ngừng, càng xem càng thấy xấu xa.

Cũng đồng thời, trong đầu của Mộ Lăng Không vẽ vô số dấu hỏi thật to.

Trong mắt nàng Thập Nhị gia cũng không phải là người dễ dàng đùa giỡn đâu.

“Không tin? Có muốn đánh cuộc hay không?” Nhìn ra nghi ngờ của nàng, Đế Tuấn không nóng nảy giải thích, ngược lại tiếp tục đào hầm, chờ nhiều hơn nữa nhảy vào tới phía sau một người thu lưới.

Mộ Lăng Không sợ hãi trở về bên giường, lắc đầu liên tục.

Q.6 – Chương 504: Người Yêu Của Thập Nhị Gia ( 4 )

Mộ Lăng Không sợ hãi trở về bên giường, lắc đầu liên tục.

Nàng mới không có ngu như vậy, biết rõ Đế Tuấn muốn làm chuyện xấu, còn chắp tay đem mình đưa tới cửa.

“Ta chỉ muốn đứng bên xem một chút náo nhiệt, phu quân nếu không vui, ta tiếp tục ngủ.” Nàng rất không có cốt khí chui vào trong chăn, không có ý định tham dự quá nhiều.

Đế Tuấn cười tóm nàng, ôm vào lòng ngực, “Chớ ngủ, bỏ lỡ kịch hay thì đáng tiếc, đợi lát nữa giới thiệu cho nàng một người.”

“Người nào?” Đế Tuấn tự mình người tiến cử cho nàng biết, đây là lần đầu đấy.

“Một nữ nhân.” Ném ra một thắt nút, khiến cho lòng hiếu kỳ của vợ yêu dâng cao.

Mộ Lăng Không vừa định hỏi.

Ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân.

Không lâu lắm, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, Chu Tước đè giọng nói, dùng giọng nói như tiếng muỗi bẩm báo, “Chủ tử, người ngài muốn đã đến.”

“Để cho nàng đi vào, ngươi đi xuống thôi.”

. . . . . . . . . . . . .

Nữ tử áo xanh, đứng ở cửa.

Không được chủ nhân cho phép, không dám lên trước bước vào.

Mà cách một mặt bình phong thêu mẫu đơn bằng tơ vàng, Đế Tuấn cùng Mộ Lăng Không lại có thể rõ ràng nhìn thấy nàng.

“Nha đầu này tên gọi Lam Thiên Thiên, mấy năm trước, lúc ta ở phía dưới vách đá ở Thiếu Thất sơn thiêu nướng. . . Khụ khụ, luyện công, nàng rớt xuống từ trên trời, vừa vặn mắc ở trên cây, vi phu đại phát thiện tâm, liền đưa tới Chu Tước, để cho nàng mang theo trên người dạy dỗ.” Đơn giản giải thích hết lai lịch, liền gặp được nụ cười nham nhở rất không nể tình của Mộ Lăng Không, không nhịn được níu lấy nàng, xoa xoa vành tai mềm nhũn nổi đóa, “Cười nữa, cũng không kể chuyện xưa cho nàng.”

Trước mắt tình huống như thế, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Mộ Lăng Không vội vàng giả bộ nghiêm trang, “Ta không cười, coi như chàng là hòa thượng mà không tuân thủ thanh quy giới luật, cũng không nghe thấy, được chưa.”

“Nương tử hư, đợi buổi tối lại dại dỗ nàng.” Cúi người khẽ cắn ở trên làn môi nàng một cái, mới vừa giải hận.

Q.6 – Chương 505: Người Yêu Của Thập Nhị Gia ( 5 )

“Phu quân đừng đánh trống lảng, nói cho ta biết nhanh lên, sau lại lại xảy ra chuyện gì.” Chỉ sợ đầu óc Đế Tuấn hay bởi vì một câu nói đùa mà chuyển đến nơi khác, Mộ Lăng Không vội vàng bày ra bộ mặt phớt tỉnh hỏi tới.

“Cũng không có chuyện đặc biệt gì, sau khi Lam Thiên Thiên bị Chu Tước mang đi, vi phu đi trở về rồi, nên làm gì thì làm, đảo mắt thì quên mất chuyện này.” Chỉ là sự kiện ngẫu nhiên mà thôi, ai sẽ cả ngày để trong lòng nhớ mãi không quên, Đế Tuấn trầm ngâm chút ít, chợt lại gần, dính vào vành tai thê tử cười xấu xa không ngừng, “Sao nghĩ đến chuyện sẽ đúng dịp như vậy, nàng cư nhiên cùng Thái Nhất còn có chút quan hệ mập mờ không rõ, dĩ nhiên, chuyện như vậy là sau lại mới biết.”

Mộ Lăng Không chợt hiểu.

Về chuyện cũ Thập Nhị gia cắt tóc xuất gia, nàng hoặc nhiều hoặc ít cũng biết chút.

Hòa thượng Thiếu Thất sơn cũng không dám giựt giây hai kim chi ngọc diệp nhờ nuôi ở trong chùa cắt tóc, Thái Nhất làm hoàng tử không làm, cần gì chen tới trước mặt Phật tổ, theo như truyền thuyết là bị thương vì tình.

Về phần nhân quả trong đó, cũng không hiểu rõ.

Nh