The Soda Pop
Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ

Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325473

Bình chọn: 10.00/10/547 lượt.

ẽ ông chê tướng công nhà ta đi lạc còn chưa đủ bi kịch hay sao?“Nhị tẩu, tẩu đưa bọn nhỏ về trước tìm người giúp đỡ. Muội và bọn họ tìm chung quanh đây trước, có kết quả hay không cũng tập họp ở đây.” Yến Hồng cố gắng bình tĩnh lại, nói cho mình không thể nóng ruột, chắc hẳn Manh Manh muốn quay lại tìm nàng, men theo đường về ban nãy mà tìm, nhất định có thể tìm được, nhất định!Thương lượng với thập lục sắp xếp tiếp sau đó xong, Yến Hồng liền cùng mấy gia đinh chia nhau mỗi người đi tìm một hướng. Thập lục và Y Nhân dẫn một dây con nít khóc bù lu bù loa về phủ báo tin.Mọi người trong Hầu phủ nghe Đông Phương Manh lạc mất xong liền nổ tung. Đông Phương Ngọc lập tức điều một đội tinh binh mặc thường phục lên phố tìm người, mặt khác phái người báo tin cho Đông Phương Tề đang bị thái tử triệu kiến trong cung, để hắn mượn thái tử mấy ám vệ đi tra những nơi ngõ xó tối tăm, tránh cho Đông Phương Manh bị bọn lưu manh bắt gặp hoặc bị người lường gạt.Đương lúc cả nhà vì Đông Phương Manh mất tích mà nóng ruột như ngồi trên đống than thì, Đông Phương Manh lại giống con ruồi mất đầu đi loạn trong biển người. Không khác với điều Yến Hồng đã nghĩ lắm, sau khi giao Áo Bông Nhỏ cho Y Nhân, hắn càng chờ càng sốt ruột, càng sốt ruột càng không thể tiếp tục ở nguyên chỗ cũ mà chờ, vì thế thừa lúc mọi người không chú ý, tự mình lén quay lại tìm Yến Hồng.Nhưng đám người như sóng dữ tràn bờ thế kia, muốn tìm một người chẳng khác nào mò kim dưới đáy bể. Huống chi, hắn không rành kinh thành một chút nào.Hắn ngơ ngác đứng ở góc đường nhìn ra xa, toàn đầu người chuyển động, nam có nữ có, già có nhỏ có lại không thấy bóng nàng. Hắn mím môi, siết chặt nắm tay lấn vào trong dòng người. PHẦN 3: (95)Trăng lên đầu non, ánh bạc rải xuống nhân gian, chiếu rọi trên mỗi gương mặt, đều mừng rỡ vui sướng. Đông Phương Manh nhìn những gương mặt tươi cười chung quanh, thần sắc hoang mang lúng túng.Trước đó ở trong biển người nhưng không bất an chút nào, là vì có nàng bên cạnh. Bây giờ không biết nàng ở nơi nào, nỗi sợ đám đông của hắn cũng từ từ bao phủ trở lại.Vì cái gì mà họ cao hứng như thế? Rõ ràng không thấy nàng mà…Tiếng nhạc ầm ỹ từ xa vọng lại, hắn giật mình, chợt nhớ ra nàng ở gần đội múa rồng và xe hoa, bước chân không hề chần chừ, nhắm hướng phát ra âm thanh mà đi.Là một vương gia phước sâu đức dày, Tĩnh Nam vương Mộc Cẩm Nam mấy năm nay luôn ở Lạc thành cách xa kinh đô ngàn dặm sống những ngày tháng tiêu dao. Tuy rằng tuổi quá ba mươi vẫn chưa thành thân, nhưng là đệ đệ ruột mà đương kim thánh thượng yêu thương nhất, là đứa con út đương kim thái hậu yêu chiều nhất, hắn tự nhận tiếc nuối nho nhỏ này càng có thể nâng cao giá trị của hắn.Có lẽ vì hoàng huynh sắp thoái vị, thế nên mới càng lúc càng rầy rà, chê mỗi tháng viết một bức thư dài ngoẵng thuyết giáo còn chưa đủ, cách một vài năm vào dịp tết còn cố ý triệu hắn về kinh giáp mặt dạy dỗ một trận.Thân là nam nhân nhất định phải cưới vợ sinh con? Phong lưu hào phóng không kém Phan An như hắn, danh sĩ đích thực một đóa hoa lê áp hải đường, nếu thành thân sinh con như thế tục, vậy thiếu niên khắp triều đau lòng biết bao…Khụ, đúng thế, đương kim Tĩnh Nam vương gia tự do phóng khoáng nhất, trái luân thường nhất trái đạo lý nhất, không có lòng yêu cái đẹp, chỉ có sở thích đoạn tụ. Tuy hắn tự nhận không sao cả, quả thật lối sống dân chúng triều đại này cũng cởi mở, không đến mức thích nam nhân thì thế tục không dung. Nhưng đoạn tụ mà đoạn tới mức cao điệu như thế, phô trương như thế, không kiêng kị như thế, không chừng mực như thế, chỉ có một người.Chỉ là dáng dấp hắn… chênh lệch cực xa với tướng nam nhân đoạn tụ trên ý nghĩa truyền thống. Không phải hắn không anh tuấn, cũng không phải hắn không tiêu sái, thậm chí hắn còn hơn vị huynh trưởng Nhữ Nam vương trong kinh một bậc, chỉ là gương mặt cục mịch râu ria xồm xoàm kia (xin mời tham khảo “mãnh tướng Trương Phi râu ria xồm xoàm”), trong mắt trong lòng nhân sĩ Lạc thành, thật sự là ngưỡng mộ như núi cao…Thế nên dung mạo kinh thiên động địa kia của hắn, chỉ có người trong hoàng thất may mắn chiêm ngưỡng qua, đương nhiên đó đã là chuyện mười mấy năm về trước rồi. Lúc đó, hắn còn chưa phát dục, râu còn chưa kịp dài. PHẦN 3: (96)Hoàng đế trong thâm cung vỗ trán thở dài, mấy chục năm như vó ngựa lướt qua, ông đã sắp quên mất bộ dạng vốn có của tiểu đệ tồi.Thân là một hoàng đế phúc đức sâu dày, hậu cung phi tần chung sống hài hòa, các con trai huynh hòa đệ thuận, các con gái xinh đẹp đáng yêu, huynh đệ nhà mình người nào cũng giúp ông duy trì triều chính, cuộc sống phải nói là muốn vui vẻ bảo nhiêu có bấy nhiêu.Trừ một điểm, đệ đệ nhỏ nhất của ông, đương kim Tĩnh Nam vương, lập chí đoạn tụ đến khi nhắm mắt xuôi tay. Đoạn tụ thì cho đoạn tụ, tốt xấu gì cũng làm một cái sinh đứa con thừa kế hương hỏa chứ, khụ, mặc dù hương hỏa nhà ông đủ nhiều rồi. Song chỉ cần nghĩ tới ánh mắt ai oán “sao con không quản đệ đệ con” của thái hậu, thân là đứa con có hiếu, hoàng đế nào đó lại buồn khổ.Mẫu hậu ới, A Nam nó là đệ đệ trẫm nhưng cũng là con ngài á. Ngài cũn