
nh mắt Mạnh Thời đột nhiên nghiêm lại. Anh biết câu nói của cha anh ám chỉ một điều gì đó. Anh cố tình không lái chiếc xe Jetta là để thăm dò phản ứng của Phụ Minh Ý. Hiện giờ anh đã hiểu ra, Phụ Minh Ý đã biết gia cảnh nhà anh từ lâu.Giang Du San có động cơ, Phụ Minh Ý cũng có động cơ. Giang Du San thích nhất là một đập hai tan, để cho hả giận. Nếu như mọi việc là do Phụ Minh Ý sắp đặt, thì anh ta quá nham hiểm.Anh ta là mối tình đầu của Phùng Hy, hoàn toàn hiểu được tính cách và suy nghĩ của cô. Nếu Phùng Hy lại một lần nữa bị thương, Phụ Minh Ý sẽ xuất hiện với tư cách là một người hùng bảo vệ, một người dang rộng vòng tay về phía cô, có thể sau khi tình cảm đã nguội nhạt, Phùng Hy lại về bên anh ta.Mạnh Thời nhìn bãi đỗ xe rộng lớn, người chụp ảnh chắc chắn cũng ngồi trong ô tô. Xét về góc độ chụp, ảnh được chụp chính diện, một người ngồi ở ghế lái cầm máy ảnh số có ống kính dài và chụp mặt đối mặt, rất ngang nhiên, không hề tỏ ra né tránh, dường như không sợ bị Phùng Hy phát hiện, cho thấy nếu bị phát hiện Phùng Hy cũng không quan tâm. Vậy thì, anh ta cũng không sợ bị Phụ Minh Ý phát hiện ư? Hoặc là địa điểm chụp ảnh chính do Phụ Minh Ý lựa chọn?Mạnh Thời chậm rãi nói: “Từ nay trở đi tổng giám đốc Phụ không hẹn gặp riêng Phùng Hy nữa có được không? Giống như lần gặp gỡ lần trước tại đây vậy.”Đồng tử trong mắt Phụ Minh Ý đột nhiên thu lại, lạnh lùng đáp: “Ngoài việc công ra, cô ấy có quyền tự do gặp gỡ bất kỳ người nào, và cũng có quyền từ chối gặp riêng tôi. Cô ấy ở bên anh nhưng không đồng nghĩa với việc anh có thể can thiệp vào mảnh trời riêng của cô ấy.”Mạnh Thời cười nhạt: “Sư tử trên thảo nguyên còn có lãnh địa riêng của mình, sư tử đực không thích có con sư tử đực khác lạc vào địa bàn của mình.”Phụ Minh Ý liền cười; “Còn phải xem xem con sư tử đực này có đủ khả năng bảo vệ địa bàn của nó hay không nữa.”“Chưa từng nghe thấy sư tử đực tranh giành địa bàn lại còn phải mời con sư tử khác đến hỗ trợ.”“Đó là do con sư tử đực này đã mất lòng dân, chiếm lấy địa bàn không nên chiếm.” Phụ Minh Ý nhếch mày lên, ánh mắt lộ rõ vẻ thách thức.Mạnh Thời và Phụ Minh Ý dằn mặt nhìn nhau. Ngoài xe ánh mặt trời chói chang, nụ cười trên môi hai người đều lạnh giá, ánh nắng bên ngoài không thể làm ấm thêm chút nào.“Anh biết rõ là có người chụp ảnh đúng không? Anh biết rất rõ rằng những tấm ảnh đó sẽ gây hiểu lầm, anh không hề thương cô ấy chút nào.”“Tôi đã cho cô ấy cơ hôi lựa chọn, rất tiếc là cô ấy đã chọn anh. Tình yêu không còn nữa, tôi buộc phải giữ lấy sự nghiệp, chạy theo cái lợi và tránh xa cái hại là bản năng của con người.” Phụ Minh Ý than thầm trong lòng, đương nhiên là anh biết ai mời người đến chụp ảnh, nhưng anh không thể nói.Mạnh Thời chỉ muốn đấm ngay một cú.Lúc này đây, điện thoại di động của anh liền đổ chuông. Anh bực dọc nghe máy, vẻ bất ngờ, sợ hãi trong mắt mỗi lúc một lộ rõ. Anh chầm chạm quay đầu nhìn sang Phụ Minh Ý, Phụ Minh Ý đã lấy thuốc ra hút rồi.Cũng trong ngày hôm đó. Mặt trời buổi sáng vẫn còn tươi mới non bỡn, như cánh hoa nhụy màu vàng nhạt mới nở, rực rỡ ấm áp. Phùng Hy ngồi trong phòng làm việc chậm rãi sửa bản tường trình.Hai viên công an xuất hiện ở công ty, bảo muốn tìm cô.Tại sao lại tìm cô? Liên quan đến tội phạm kinh tế ư? Sẽ khởi tố cô vì tội danh gì? Trong đầu Phùng Hy lướt qua mọi giả thuyết, nhìn thấy Phụ Minh Ý sau khi tiếp đãi một cách rất tự nhiên hai viên cảnh sát liền nhìn sang cô.Ánh mắt anh rất phức tạp, không hề tỏ ra hoảng loạn, nhưng mang một chút thương xót. Vương Thiết đứng bên cạnh, có phần tỏ ra vui mừng trước việc người khác gặp nạn.Những đồng nghiệp khác lại tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, nhìn cô như nhìn chú khỉ trong vườn bách thú. Tiểu Cao rụt rè nói: “Chị Phùng, lô hàng thứ hai công ty Cừ Giang đã xác nhận nhận hàng rồi.”“Ừ, tiếp tục làm theo hợp đồng, có vấn đề gì thì hỏi giám đốc Dương và phó tổng giám đốc Vương.” Trong lòng cô đang rối bời, lúc nói xong câu này với Tiểu cao lại thấy bình tĩnh trở lại.Phùng Hy thầm nghĩ, mình không làm gì sai, sợ gì chứ? Cô thu dọn một chút phòng làm việc, gọi điện thoại cho Mạnh Thời. Lúc gọi điện thoại, cô cảm thấy vô cùng chua xót trong lòng. Ở thành phố này, duy nhất chỉ có hai người là cô có thể gọi điện thoại, một là Chi Hoa, hai là Mạnh Thời. Nhận được điện thoại, Chi Hoa chỉ biết sốt ruột thay cho cô. Cô không có ý lợi dụng gia thế nhà Mạnh Thời để giúp đỡ cô, nhưng vô hình trung lại lợi dụng rồi.Gọi xong điện thoại cô cười nhẹ nhàng với hai viên công an: “Em gọi cho bạn trai em, số điện thoại đang ở trên di động.” Nói rồi cô theo họ đi ra.Lúc ngồi trên xe công an, cô phát hiện ra xe của công an cũng là Jetta. Ngồi ở trong em nhìn không rõ màu sơn bên ngoài của xe, Phùng Hy nhìn về phía tòa nhà của công ty, có gì khác với xe của Mạnh Thời.Vẫn có điểm khác đấy, trên xe hai viên công an không nói gì, cố tình gây sức ép tâm lý cho cô.Phùng Hy nhớ lại tám năm lăn lộn trên thương trường làm ăn của mình. Cô là người cẩn thận, tuy không phải là chuyên gia trong lĩnh vực luật hợp đồng tranh chấp kinh tế, nhưng cũng được coi là