
ốc, cốc” vang lên khiến cả ba giật mình.
Nhiệm nhảy hai bước đã ra tới cửa. Anh đặt tay lên chốt, hỏi: – Ai đó?
– Tôi đây.
– Chờ chút xíu nghen.
Nhiệm quay vào, giục hai bạn:
– Mặc quần áo nhanh lên! Người đẹp “giáng lâm”!
– Ai vậy?
– Em Thủy.
Mẫn liếc Chuyên:
– Em thiêng thật. Mình vừa nhắc là em tới liền.
Chuyên nhíu mày:
– Sáng sớm em lên đây làm gì vậy cà?
Mẫn chép miệng:
– Chắc đòi tiền nhà.
Thấy Chuyên và Mẫn có vẻ rề rà, Nhiệm sốt ruột giục:
– Em lên làm gì thì lát nữa biết! Tụi mày khẩn trương lên một chút!
Khi cả ba mặt mày sạch sẽ, quần áo xong xuôi, Nhiệm bước ra mở cửa:
– Thủy vào chơi!
Thủy bước vào. Áo trắng thêu bông đỏ. Căn phòng sáng rực hẳn lên như có một mặt trời vừa mọc.
Ba chàng trai lập tức đứng ngay đơ. Vẻ ngoan ngoãn của họ khiến những người tử tế nhất cũng phải phát ghen. Miệng người nào người nấy cười tươi như hoa.
Nhưng Thủy không buồn để ý đến các chàng trai. Mắt cô nhìn lướt qua căn phòng, nhảy từ chiếc bàn ọp ẹp qua cái giá sách bề bộn, liếc ban nhạc ABBA lồng trong khung ảnh khổ lớn một chút, liếc cái giỏ rác bị rác chôn kín ở góc phòng một chút, và cuối cùng dừng hẳn lại ở chiếc giường bừa bãi của bọn Mẫn.
Từ nãy đến giờ, Nhiệm nín thở theo dõi ánh mắt của Thủy, hệt như đài ra – đa theo dõi sự di động của máy bay đối phương, trống ngực đập thình thịch. Đến khi thấy “máy bay đối phương” đáp ngay xuống đám chăn gối bèo nhèo như một đống giẻ rách trên giường, Nhiệm tái mặt, hắng giọng:
– Chuyên, xếp mền ngay ngắn lại coi, mày! Tao nói hoài mà tụi mày chẳng bao giờ chịu bỏ cái tật làm biếng!
Thực ra, Nhiệm làm biếng nhất trong bọn. Công việc vệ sinh hằng ngày chủ yếu do Chuyên và Mẫn đảm nhiệm. Nhưng biết Nhiệm đang cần “ra oai” với người đẹp nên Chuyên đành phải ngoan ngoãn vâng lời. Anh vừa xếp mền vừa cười thầm trong bụng.
Thấy lệnh lạc của mình được chấp hành răm rắp, Nhiệm “khí thế” hẳn lên. Anh nhìn Thủy:
– Thủy lên chơi hay có chuyện gì không?
Thủy không trả lời câu hỏi của Nhiệm mà hỏi lại:
– Nó đâu?
Câu hỏi của Thủy khiến cả ba chưng hửng. Nhiệm trố mắt:
– Nó nào? Tụi này chẳng có mặt “trọn bộ” ba đứa là gì!
Thủy nghiêm mặt:
– Tôi không hỏi các anh! Tôi hỏi con nhỏ kia kìa!
Chuyên ngạc nhiên:
– Con nhỏ nào?
Thủy nhún vai:
– Con nhỏ hồi hôm chứ con nhỏ nào! Các anh đừng làm bộ!
Mẫn dang hai tay:
– Trời ơi, Thủy nói gì kỳ vậy! Tụi này đâu phải là hạng người…
Mẫn mới nói tới đó, Thủy đã đỏ mặt, cắt ngang:
– Anh hiểu lầm rồi. Không phải tôi nói chuyện đó. Con nhỏ ở đây là con bé con kia. Bảy, tám tuổi gì đó.
Chuyên nhăn nhó:
– Tụi này chưa có… vợ, làm gì đã có con!
Thủy cố giữ giọng nghiêm trang:
– Tôi không đùa! Mẹ tôi bảo tôi lên hỏi xem con bé đó là ai!
Chuyên tặc lưỡi:
– Thì tôi đã nói rồi. Tụi này không biết con bé nào hết. Chắc Thủy nhìn lầm hay sao ấy!
Thủy lộ vẻ sốt ruột. Nhưng cô vẫn cố gắng giải thích:
– Không phải nhìn mà là nghe! Tối hôm qua, những người ở tầng dưới đều nghe tiếng nó cười khúc khích trên này.
Ba chàng trai ngơ ngác nhìn nhau. Nhiệm nhíu mày:
– Lúc đó khoảng mấy giờ?
Thủy lắc đầu:
– Tôi không nhớ. Nhưng lúc đó các anh đang mở nhạc ầm ầm trên này.
Chuyên ngó Mẫn:
– Lúc đó mấy giờ, mày?
– Ai biết! – Mẫn so vai – Lúc nào tụi mình chẳng mở nhạc!
Chợt Nhiệm reo lên:
– Thôi rồi! Tôi hiểu rồi!
Trước những cặp mắt dò hỏi của Chuyên, Mẫn và Thủy, Nhiệm nhanh nhẹn bước lại chỗ cái cassette “Panasonic” cổ lỗ sĩ của Chuyên đang đặt trên bàn. Anh cho băng quay ngược lại và nhẹ nhàng nhấn nút “play”. Một điệu nhạc vui nhộn vang lên. Bản “Young, Free and Single” của nhóm Boney M.
Tới đây thì Mẫn và Chuyên bắt đầu hiểu ra. Chỉ có Thủy là vẫn chưa hiểu:
– Tự nhiên anh mở nhạc chi vậy?
Nhiệm cười bí mật:
– Thủy chờ một lát đi!
Bản “Happy Song” tiếp ngay sau bản “Young, Free And Single”. Ba chàng trai lẩm nhẩm hát theo: “Every body, let’s go to the King’s”.
Thủy đang lắng tai nghe, bỗng giật mình khi nghe một giọng con nít trong trẻo cất lên: “Right to dance, it’s time to sing”. Và cái giọng trẻ con ấy lại cười hí hí trong máy. Giọng cười hồn nhiên và vui vẻ đến nỗi Thủy bất giác buột miệng:
– Dễ thương quá!
Nhiệm tỉnh rụi:
– Tôi hả? – Xì, anh mà dễ thương! Tôi khen giọng con bé kia kìa!
Nhiệm tắt máy và nheo mắt nhìn Thủy:
– Con bé Thủy tìm nãy giờ chứ gì?
Thủy gật đầu, bối rối:
– Vậy mà tôi cứ tưởng…
– Tưởng sao?
Thủy không đáp. Cô đỏ mặt và tránh trả lời bằng cách nhìn ra cửa sổ. Nhiệm đành hỏi lảng sang chuyện khác:
– Bản nhạc hay không?
Thủy quay lại:
– Hay! Bản gì vậy?
– Bản “Happy Song”.
– Cho Thủy mượn nghen!
– Ừ.
Nhiệm tháo máy, lấy cuộn băng đưa cho Thủỵ Anh không quên giở cái giọng tán tỉnh “rẻ tiền” cố hữu:
– Cái gì của tôi cũng là của Thủy.
Chuyên hắng giọng, phá bĩnh:
– Cái đó là của tao, mày! Nhiệm tỉnh khô:
– Thì cái gì của mày cũng là của tao!
Nghe cái giọng ngang như cua của Nhiệm, Chuyên đành chịu thua. Còn Thủy thì cười cười. Cô cầm lấy cuộn băng, chào ba chàng trai, ra về.
Nhiệm