Old school Easter eggs.
Phiêu du giang hồ

Phiêu du giang hồ

Tác giả: Hạ Tiểu Mạt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324963

Bình chọn: 7.5.00/10/496 lượt.

trên lưng con tuấn mã là một người đang nằm rất thư thái.

Tim tôi chùng xuống một chút, lại chùng thêm một chút nữa.

Đôi chân không thể khống chế liền bước nhanh về phía trước, hướng thẳng tới con tuấn mã trắng phau như tuyết kia.

Người nằm trên lưng tuấn mã đang khẽ ngân nga một khúc nhạc.

Là khúc nhạc tôi vừa mới hát.

Gần đến nơi, hai mắt tôi đã ngấn lệ.

Nam nhân đó quay người, vẫn chưa xuống ngựa, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi mỉm cười.

“Ta hát có hay không?”

“Ừm, rất hay.”

“Vậy, ta dạy nàng hát nhé.”

“Ừm được.” 396

397 Tôi đưa tay lên, chỉnh lại lọn tóc đang rối trước trán, khẽ hỏi: “Tại sao lại đến?”.

Cặp mắt đào hoa đáng yêu của nam nhân kia khẽ nhướng lên, hiện ra nét cười mê hoặc lòng người: “Vì muốn ở bên nàng”.

Tôi bất giác thất thần, tiếp đó mỉm cười: “Chiêu này đã lấy đi trái tim của bao nhiêu cô gái rồi nhỉ”.

“Ha ha, bị nàng nhận ra rồi. Ta không tới sớm đi cùng mọi người, chỉ vì ta không thích đi đường ban đêm, ta thích xuất phát vào buổi sáng hơn”, Mạch Thiếu Nam nói, sau đó quay người nhảy xuống, đưa tay về phía tôi, “Nhân tiện chuyến này, ta kết hợp xem xét sự phát triển của cái bang. Tiểu Tình, lên đi”.

Tôi đưa tay ra rồi được Mạch Thiếu Nam nhẹ nhàng đỡ lên ngựa.

Khoảnh khắc đó, cuối cùng tôi cũng nhận ra, mình không có tư cách để phê bình hay phá rối bất cứ hành vi nào của những nam nhân này.

Vì, họ không cần sự áy náy của tôi, họ chỉ cần nụ cười và sự tán đồng của tôi mà thôi.

Dựa vào lòng Mạch Thiếu Nam, tôi không khỏi cảm thán.

Thượng Quan Tình tôi đây có gì hay mà gặp được những nam nhân tốt bụng thế này chứ, lại được họ yêu mến đến vậy. 397

398 “Tiểu Tình, chúng ta cùng cưỡi ngựa, thưởng lãm cảnh đẹp trên đường, nàng để những người khác đường ai nấy đi đi”, Mạch Thiếu Nam “thì thầm to nhỏ” bên tai tôi.

Tôi sững người, nghiêng đầu nhìn tên đàn ông đen tối, lòng dạ hẹp hòi.

“Mạch Thiếu Nam, hôm nay cho huynh xuống địa ngục luôn, ngày này năm sau sẽ là giỗ đầu của huynh.”

Phụt!

Vừa rồi có người nói họ đều là nam nhân tốt bụng mà, ảo tưởng, đúng là quá ảo tưởng.

Nhưng, ha ha, thế này vẫn còn tốt chán.

Nắng vàng rực rỡ, thung dung bước đi trên con đường lớn.

Có tiếng hát văng vẳng vọng lại:

Sông lớn a thông a thông với nhà của ta.

Có vợ có con a có a có phòng rộng.

Gà béo ngan béo a dê a dê khỏe mạnh a.

Trồng đậu trồng lúa a trồng rau cải.

Con đường trước mặt cứ kéo dài tít tắp.

Cho tới khi tìm được đám Âu Dương Huyền, nhất định mấy người chúng tôi sẽ cùng đi bên nhau.

Đến khi, tôi không thể đi trên con đường này nữa.

Đến khi, thời cổ đại này không còn Ô long nữ hiệp Thượng Quan Tình nữa.

* * * 398

399 Bảng lảng chiều hôm ấy, mấy người chúng tôi nhanh chóng tìm được một khách điếm. Lần này, tôi thấy mình vô cùng may mắn vì đã không đi riêng với mấy huynh đệ Âu Dương.

Vô cùng vui sướng, khỏi bị lạc đường nữa rồi, Mạch Thiếu Nam đúng là một chiếc la bàn.

Mạch Thiếu Nam thấy tôi luôn dùng ánh mắt vô cùng kích động nhìn mình như thế thì cười, hớn hở nói với tôi: “Thế nào? Muốn lao đến lắm phải không? Tối nay ta sẽ để cửa đợi nàng”.

Tên đại háo sắc này.

Tôi tròn mắt kinh ngạc: “Cảm ơn, tiểu gia tôi sẽ không tới đâu”.

Bà chủ của khách điếm lúc này đột nhiên thần bí xuất hiện sau lưng tôi, nói: “Ha ha! Vị đại gia này đẹp trai hào hoa như vậy, tối nay tự khắc sẽ có quỷ háo sắc đến gõ cửa thôi”.

Tôi quay người, nhìn thấy toàn thân bà ta y phục sắc đỏ, giật mình tim đập thình thịch.

Từ khi đặt chân vào khách điếm này tôi đã có cảm giác rất không thoải mái. 399

400 Lại thêm toàn thân nữ chủ nhân đều màu đỏ tựa máu chẳng khác oan hồn quỷ quái là bao.

Tiểu nhị cũng mang bộ mặt u ám nặng nề.

Tất cả quan khách dùng bữa tại đây đều sặc mùi âm khí, ngay cả ngọn đèn cầy đang cháy trên bàn cũng mang màu đỏ như máu tươi.

Xí! Không phải là đang cử hành hôn lễ đấy chứ!

Mạch Thiếu Nam nhìn bà chủ diễm lệ kia, điềm nhiên nói: “Ha ha, vậy cứ để lát nữa đi, đêm nay nếu không có tiết mục hứng thú nào thì thật là chán chết”.

Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi dựa người vào Âu Dương Thiếu Nhân và Mặc Nguyệt.

Giác quan thứ sáu linh hoạt nhạy bén đáng chết của tôi đang thầm dự đoán… lại có chuyện không hay sắp xảy ra rồi.

Khóc! Tôi thực sự không thể có được những dự cảm tốt đẹp hơn thế. 400

Chương 13 P.3

401 Chương 13: Con đường vào hắc điếm của Thượng Quan nữ hiệp, trinh tiết gặp nguy hiểm

Từng xem Thủy hử truyện[1'> chưa? Có biết Long Môn khách điếm là nơi nào không?

[1'> Thủy hử hay Thủy hử truyện, nghĩa đen là bến nước, là một tác phẩm trong bốn tác phẩm lớn của văn học cổ điển Trung Hoa, thường gọi là “Tứ đại danh tác”. Tác giả Thủy Hử thường được ghi là Thi Nại Am, cũng có người cho là của La Quán Trung. Truyện được viết dựa theo sách Đại Tống Tuyên Hòa di sự. Cốt truyện chính là sự hình thành và những thành tích của một nhóm người chống triều đình, trở thành giặc cướp, thường gọi là “Một trăm lẻ tám anh hùng Lương Sơn Bạc”.

Không sai, Long Môn khách điếm được miêu tả trong truyện là một nơi vô cùng kinh điển, đó chính là hắc điếm.

Trong mấy bộ phim truyền hình cổ tra