
ản như tôi tưởng.
Trước tình hình hiện tại mà nhìn nhận thì mọi thứ đều chẳng có gì lạc quan. 187
188 “Nói cho tôi biết, Vương gia của các người đang ở đâu?”
“Nô tỳ không biết.”
Tôi bốc hỏa! Nha đầu đáng ghét, vậy cô biết cái gì? Hỏi cái gì cũng không biết, không biết!
Được thôi, kẻ không biết không đáng phải chết, bởi có chết cũng như không. Cho nên tôi đồng ý thay y phục rồi đi theo a hoàn. Càng đi tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Đây có vẻ không phải đường tới chính điện, lẽ nào không phải là đi gặp Hoàng thượng? Nơi này sao lại giống như địa điểm tổ chức săn bắn vậy.
Đi được một lát, không gian đột nhiên trở nên thoáng đãng, trước mắt tôi xuất hiện một lôi đài rất lớn. Tuy có chút lộng lẫy không giống lôi đài lắm nhưng bà cô tôi vẫn cứ đoán định đây chính là lôi đài.
Đám người vây bên dưới đang mỉm cười, sau đó có vài người ngồi xuống, dáng vẻ cao quý.
Ha ha! Lúc này mà tôi còn không hiểu ra trong khung cảnh như thế sẽ phải làm gì thì tôi vô cùng hối hận khi mình là một cây nấm hương thông minh cơ trí.
Đây là buổi tiệc gặp mặt sao!
Tôi thấy đám huynh đệ Âu Dương đang ở phía xa xa. Bốn người cũng nhìn thấy và nháy mắt ra hiệu với tôi. Lẽ nào các người tập trung đầy đủ ở đây để rút gân tôi? 188
189 Lại nhìn sang chỗ khác, một bộ y phục thật đẹp, họa tiết tinh tế gọn gàng… A! Không! Chàng trai tuyệt đẹp mặc trang phục hoa lệ kia không phải là Giang Tả đấy chứ.
Giang Tả vừa nhìn thấy liền ném một nụ cười về phía tôi. Đây là phiên bản chàng Monalisa mới sao?
Tập đoàn da gà da vịt trên người tôi đã anh dũng hy sinh. Tôi than thở, hóa ra mỉm cười cũng là một loại vũ khí giết người.
Giang Tả bước đến nắm tay tôi. Tôi đứng một bên, kinh hoàng khiếp đảm trước uy phong của Hoàng đế cổ đại, liền nhẹ bước cánh sen xích lại, thì thầm hỏi Giang Tả.
“Muốn tôi mặc thế này, huynh định làm gì?”
“Đương nhiên là muốn nàng tham gia tuyển phi rồi.”
“Xí, huynh bệnh hả. Tôi nói là muốn tham gia sao?”
“Ai bảo họa này do nàng gây ra. Dù sao ta cũng tâu với phụ hoàng rồi. Nếu nàng không tham gia, ta không dám đảm bảo cho sự an toàn của nàng và bốn huynh đệ Âu Dương gia đâu.” 189
190 Cười…
Nhất định Giang Tả đang cười…
Chắc chắn một trăm phần trăm hắn đang cười mờ ám.
Tên sơn tặc đáng chết! Đồ vương tử xấu xa, lại dám uy hiếp tôi.
Được thôi, được thôi, cái này gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách.
Tiểu gia tôi đây xuyên không thì đã xuyên rồi, còn có thứ gì mà chưa từng nhìn thấy? Tuyển lựa phi tần đã là gì chứ, tôi tham gia.
Tôi không tin người như tôi cũng có thể trúng tuyển.
Đến đi!
Tôi xuyên không rồi thì còn sợ ai nữa chứ! 190
Chương 7 P.2
191 Chương 7: Mỹ nam, cũng có khi chỉ là một tên đàn ông hèn hạ, bỉ ổi
Tôi vốn muốn hiên ngang, oai hùng, hào sảng ngẩng cao đầu mà tiến thẳng lên lôi đài nhưng Giang Tả đáng chết lại kéo tôi, nói: “Thứ nhất, nếu nàng không hết lòng tham gia cho tốt sẽ khiến ta nổi trận lôi đình. Một khi ta đã lên cơn thịnh nộ thì cũng chẳng biết ta sẽ nói những gì đâu, đại loại những câu như ‘gạo đã nấu thành cơm, không chừng ở chỗ nào đó sẽ tòi ra cái gì đó’. Thứ hai, thất lễ trước mặt Hoàng đế là đại bất kính, tội danh tương đương với tội khi quân”.
Tôi lặng người, đôi mắt âm thầm dán vào khuôn mặt tự tin thái quá, vênh vênh váo váo của hắn.
Tôi thầm nghĩ, chắc đêm nào Giang Tả cũng luyện tập màn kịch lúc này đây mà.
Tiểu gia đây bái phục.
Tiểu gia đây bái phục không phải vì bản lĩnh giương bộ mặt vô cảm thờ ơ của huynh mà là bái phục cách huynh dọa người khác cũng thật đúng lúc và kịp thời.
Nhưng Giang Tả nè, từ đầu đến cuối có một câu mà tôi chưa từng nói với huynh.
Dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm xem phim truyền hình của tôi mà nói, dù tôi có liều cái mạng tép riu như hoa tựa ngọc này, thì tước vị vương phi kia cũng không thể là của tôi.
Sự thực chứng minh, tôi đã đánh giá quá thấp thực lực của Giang Tả. 191
192 Các bạn có biết cái gì gọi là tiểu nhân không?
Tiểu nhân chính là cái kẻ nếu muốn đẩy bạn ngã xuống núi thì hắn sẵn sàng đập vô toàn bộ ngọn núi, đập tới khi ngọn núi chẳng còn vách đá nào để bám víu, bạn ngã xuống thì hắn sẽ lập tức đem đất đá vùi lấp bạn.
Rõ ràng tôi nhìn thấy, hai chữ viết cực lớn trên bảng thi đấu của vòng đầu tiên chính là: Tỉ võ.
Sơn tặc…
Dù vốn là vương tử…
Hắn cũng vẫn là sơn tặc, chỉ có điều là sơn tặc xuất thân hoàng thất.
Lý do của hắn là thế này: Đầu tiên, ai muốn trở thành thê tử của ta, ta hy vọng thê tử có thể cùng tiến cùng lùi với ta.
Cho phép tôi phiên dịch chút xíu, ý nghĩa của câu đó chính là: Ta là sơn tặc, cho nên nàng cũng sẽ phải làm sơn tặc. Nàng không thể trở thành vương phi, vì nàng chỉ có thể trở thành trại chủ phu nhân. Hết.
Với những lời hắn nói, tôi có thể nhận ra một màn sương mờ vây quanh, tôi vốn là người thông minh mà. Thế nhưng tất cả những thiếu nữ ngây thơ trên thế giới, có ai lại không mộng tưởng về tình yêu tươi đẹp cùng một mỹ nam như thế này chứ. Cho nên tôi liền nghe thấy tiếng hò hét cuồng nhiệt của đám thiếu nữ ngốc nghếch bên dưới.
Tình yêu, đôi khi không có tác dụng r