
rong miệng con zombie kia còn nhét một hòn đá cuội. Anh lấy hòn đá ra, zombie lập tức gào lên. Hải Mạt Mạt nhìn zombie lại nhìn Đường Ngạo: “Ba thật sự muốn nghe à?” Đường Ngạo gật đầu, Hải Mạt Mạt cười đến nghẹn, “Nó nói nó muốn đập cái giày size 37 vào bản mặt size 42 của ba.”
Tổng giám đốc Đường im lặng, thì ra con zombie này gào khóc ô ô cả buổi sáng đều là đang chửi anh. . . . . .
Nhưng tổng giám đốc Đường bắt nó đương nhiên là có nguyên nhân: “Mạt Mạt, giúp ba hỏi nó, zombie có nhu cầu thị trường gì không . . . . . . Ừm, ví dụ như mũ bảo hiểm chịu lực gì gì đó. Nó biết mũ bảo hiểm là gì không?”
Hải Mạt Mạt nói lại cho zombie, thế mà con zombie bị trói trên cây kia lại bình tĩnh lại. Nó hừ hừ ha ha thương lượng với Hải Mạt Mạt một lúc lâu, cuối cùng Hải Mạt Mạt thuật lại: “Nó hỏi mũ bảo hiểm thật sự có thể chịu lực sao?”
Tâm trạng Tổng giám đốc Đường rất tốt: “Dĩ nhiên.”
Anh quay vào nhà, nhanh chóng cầm một cái bồn sắt đội lên đầu zombie, sau đó cách bồn sắt gõ một cái lên đầu zombie. Con kia zombie lại không nóng nảy. Đôi mắt đục ngầu của nó nhìn về phía Hải Mạt Mạt, quả nhiên là đang trao đổi với cô bé.
Đường Ngạo nhìn kỹ nét mặt của nó, bất đắc dĩ là mặt nó đã rữa nát, có lẽ ngay cả dây thần kinh trên mặt cũng đã sớm không còn tác dụng, anh chẳng nhìn ra được gì.
Hải Mạt Mạt nhanh chóng thay anh đàm phán: “Nó muốn một cái.”
Đường Ngạo gật đầu: “Bảo nó mang năm cân lương thực tới đây đổi. Nó biết lương thực và đơn vị đo không?”
Hải Mạt Mạt lại nói chuyện cùng con zombie kia một lúc rồi chuẩn bị cởi sợi dây trói nó ra. Đường Ngạo vẫn còn có chút cảnh giác, nắm rìu trong tay đứng che trước Hải Mạt Mạt. Con zombie kia hoạt động tay chân, hừ hừ hai tiếng rồi đi.
Đường Ngạo lại ôm Hải Mạt Mạt, dùng sức tung lên, chọc cho Hải Mạt Mạt hét lên một tiếng. Đường Ngạo cao giọng cười to, ngay sau đó đưa tay, vững vàng đỡ được cô bé.
Buổi chiều, thời tiết cuối cùng cũng có biến chuyển, cỏ trên sân vẫn còn hơi ướt. Đường Ngạo lái xe đi ra ngoài, chuẩn bị tìm chút sữa bột, bơ và thực phẩm dinh dưỡng. Trong nội thành zombie không tập trung đông, xe của anh đang dừng trước trạm xăng dầu thì một người đột nhiên xông tới vỗ lên xe anh.
Đường Ngạo quay đầu nhìn xuống, thấy một người phụ nữ tóc tai bù xù, anh vốn cũng không định mở cửa. Người phụ nữ kia cũng nhìn thấy anh, hơi sửng sốt, đột nhiên khàn giọng kêu: “Asa!!”
Lúc này Đường Ngạo mới sững sờ, Asa là tên tiếng Anh của anh. Người phụ nữ vuốt tóc ra sau để lộ ra khuôn mặt: “Là em, em là Tô Thiến!”
Đường Ngạo gật đầu, Tô Thiến là huấn luyện viên câu lạc bộ thể dục thể hình trong xưởng ASA, dĩ nhiên cũng không đơn giản là huấn luyện viên thể dục. Có lúc tập thể dục xong trời muộn, Đường tổng sẽ đưa Tô Thiến về nhà, hoặc Tô Thiến đưa anh về nhà. . . . .
Đường Ngạo mở cửa xe ra, Tô Thiến lên xe. Cô ta mặc một bộ đồ bó sát màu xanh dương, bộ ngực vẫn đầy đặn như xưa, chỉ có gương mặt là nhếch nhác.
Cô ta cầm bình đựng nước trên xe uống một hớp, ngực phập phồng kịch liệt. Đường Ngạo đâm hai con zombie, gần đây ra ngoài anh nhìn thấy rất nhiều người già và trẻ con, mặc dù không quan tâm nhưng anh vẫn hỏi: “Sao lại ở đây?”
Hai tay Tô Thiến ôm đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Asa, Tưởng Hồng Phúc và Chu Tân Quốc mấy ngày nay không phát thức ăn cho phụ nữ và trẻ con, đám phụ nữ kháng nghị.”
Đường Ngạo hơi nhíu mày: “Vì vậy hắn liền đuổi tất cả người già và phụ nữ ra à?”
Tô Thiến gật đầu, sau đó lại dựa vào người anh: “Thật may là em gặp anh.”
Đường Ngạo chuyên tâm lái xe, vòng qua mấy con đang zombie dọn cơm: “Tại sao? Bên trong có đầy đủ lương thực cơ mà.”
Tô Thiến lắc đầu: “Không ai biết đợt bệnh dịch này sẽ kéo dài tới khi nào.”
Đường Ngạo hiểu ra gật đầu, ý thức nguy cơ, từ xưa tới nay đều có.
Tô Thiến túm ống tay áo tây trang của anh, dịu dàng nhìn anh: “Tất cả mọi người rất nhớ anh, anh luôn là trụ cột của ASA, linh hồn thực sự của ASA. Nếu là anh, chắc chắn sẽ không làm những chuyện không có tính người như vậy. Thật may là em lại gặp anh. Anh quả thật chính quý nhân của em. Anh sẽ cho em ở lại đúng không, Đường tổng?”
Lông mày Đường Ngạo hơi nhướn lên, trong lòng thầm mắng một câu tiện nhân. Khi anh bị đám Tưởng Hồng Phúc nhốt ở ngoài cửa, đám người Tô Thiến đều ở đó, đương nhiên họ không ra mặt. Khi ấy không thấy bọn họ khen anh nửa câu, lúc này lại chạy tới lấy lòng.
Mặc dù nghĩ như vậy, Đường Ngạo lại không nói. Bây giờ anh khác đám người Tưởng Hồng Phúc, đám người Tưởng Hồng Phúc sợ là bởi vì bọn họ còn có khả năng sống, rất có thể sẽ sống đến cuối cùng. Nhưng đối với Đường Ngạo mà nói, thêm một người hay ít một người cũng thế. Anh bây giờ không khác gì hai bàn tay trắng.
Hơn nữa loại không thể ăn lại không thể ngắm như Hải Mạt Mạt anh còn nuôi, Tô Thiến ít nhất còn có thể “ăn” có thể ngắm, giữ lại chơi đùa một chút cũng tốt.
Anh dừng lại trước một cửa hàng mẹ và bé, cầm rìu đi vào. Tô Thiến lo lắng sợ sệt đi theo sau lưng anh. Bên trong có hai con zombie, một con đã mất tay, một con khác cổ bị cắn đến cong vẹo.
Đường Ng