pacman, rainbows, and roller s
Phiếu cơm

Phiếu cơm

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212350

Bình chọn: 8.00/10/1235 lượt.

Ngạo hừ lạnh: “Sao con chó này lại chạy đến đây?”

Gâu Gâu lè lưỡi, những quái vật này không dễ đối phó như zombie, nó quyết định ngồi xuống nghỉ một lúc, đuổi theo một ngày xe, mệt chết đi được!

Địa thế nơi này phức tạp, máy bay không dễ hạ cánh, để tới được điểm tiếp cận gần nhất, quân đội lái xe đưa người đến. Cũng may nhờ vậy, Gâu Gâu mới có thể ngửi mùi đuổi theo.

Mùi của zombie nặng hơn người bình thường, cái mũi nó lại bén nhạy, muốn đuổi theo cũng không khó. Nó từng thấy Hải Mạt Mạt đào dưới lưới cách ly nên cũng học theo, đáng tiếc lần đầu tiên không cẩn thận, bị điện giật bất tỉnh.

Đám fan sợ hết hồn, gọi điện thoại khắp nơi cầu cứu. Cuối cùng dưới áp lực của dư luận, Chính phủ phải phái người tới cấp cứu. Gâu Gâu nằm im bất động, chờ đến lúc người bên ngoài ngồi máy bay vào đưa nó đi bệnh viện. Vừa tới bệnh viện, khi bác sĩ định tiêm cho nó một mũi thì nó đột nhiên nhảy lên, lập tức chạy mất tăm.

Vẻ mặt của mọi người đều biến thành. . . . . =皿=

Khi máy cắt kim loại trong tay Đường Ngạo phát ra tiếng ma sát của đá mài thì quái vật kia lại gào thét xông tới. Đường Ngạo giơ tay phải lên. Nếu đã biết nhược điểm là mắt thì mục tiêu sẽ rõ ràng hơn rất nhiều. Có điều động tác của nó quá nhanh, muốn lập tức đánh trúng mắt nó cũng không phải là chuyện dễ dàng. Máu thịt bắn tung tóe, ngực nó bị máy cắt kim loại trên tay Đường Ngạo khoét ra một miếng to như nắm tay. Vết thương cũng không sâu, máu cũng chảy không nhiều lắm. Đường Ngạo lại ngẩn cả người.

Nó lại nhào tới, Đường Ngạo nghiêng người né tránh, nhưng không tiếp tục tấn công. Có người trước bàn chỉ huy nóng nảy: “E1, cậu làm gì vậy? !”

E1 là biệt hiệu của Đường Ngạo trong lần hành động này. Anh không trả lời, lại liên tiếp tránh né mấy lần. Móng vuốt sắc nhọn của quái vật kia cào rách đồng phục phòng hộ, đâm bị thương cánh tay trái của anh. Anh bắt đầu chảy máu.

Đường Diệu Thiên cũng sốt ruột: “E1! Đường Ngạo! !”

Đường Ngạo phản kích, anh phi thân nhào về phía trước, hung tợn đánh ngã quái vật xuống đất. Sau đó anh giật túi áo trên áo của quái vật ra, túi áo kia vẫn còn nguyên vẹn, túi vải nhỏ trong túi áo viết rõ ràng thông tin. Trên đó có tên đơn vị, tên họ chiến sĩ, nhóm máu và thông tin cá nhân.

Người trên người vẫn xì xì phun khí thể màu xanh lá cây, dịch a-xít trong miệng nhỏ xuống quần áo anh, phát ra tiếng xèo xèo. Anh có thể cảm nhận được chất lỏng kia đang ăn mòn da thịt, nhưng lại không nhúc nhích.

Có người trước bàn chỉ huy đột nhiên lên tiếng: “Chuyện gì xảy ra vậy, đoạn vừa rồi, quay lại.”

Thao tác viên tuân lệnh, tua lại đoạn vừa rồi.

Sau khi được phóng to, tất cả mọi người đều thấy rõ. Trong cái túi nhỏ trong túi áo bên trái ghi rất rõ:

Họ tên: Đường Dực

Nhóm máu: O

Đơn vị: Quân khu X sư đoàn X

Phiên hiệu bộ đội. . . . . .

Quái vật lông đen lè cái lưỡi quỷ dị kinh khủng, gương mặt đã sớm không nhìn ra diện mạo thật sự. Đột nhiên, không còn ai nỡ lòng nào nhìn tiếp nữa.

Chương 94: Lời Nói Dối Thiện Ý

Bàn chỉ huy lặng ngắt như tờ, thông qua tín hiệu kính bảo hộ truyền tới, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình bên phía Đường Ngạo. Đường Dực lè chiếc lưỡi kinh khủng không ngừng nhào vào cắn. Đường Ngạo chỉ cố gắng né tránh, hạ thủ lưu tình, mỗi chiêu của Đường Dực lại đều trí mạng.

Nhiều chỗ trên người anh đã bị chất dịch độc ăn mòn. Qua một lúc lâu, một sĩ quan chỉ huy rốt cuộc cũng lên tiếng: “Không thể vì người chết mà hi sinh người sống.”

Khóe miệng Đường Diệu Thiên giật giật mấy cái, cuối cùng ông đứng dậy, rời khỏi bàn chỉ huy. Không ai giữ ông lại, dưới tình huống như thế này dù là ai cũng không nỡ lòng nhìn tiếp.

Sĩ quan chỉ huy số 2 kiên quyết ra lệnh: “E1, đừng để những chiến sĩ này hi sinh vô ích.”

Đường Ngạo vẫn không ra tay, virus zombie bộc phát ròng rã hai năm rưỡi, anh ở lại thành phố bùng phát bệnh dịch, nhìn thấy zombie còn nhiều hơn thấy người, số người đã giết cũng đếm không xuể. Trải qua hiện thực tàn khốc như vậy, vốn tưởng rằng đã là cực hạn.

Anh luôn hành động theo lý trí, nhưng lúc này mới biết cái gọi là vũ khí sinh hóa, có thể vô tình đến mức nào.

“Anh!” Lại một lần nữa bị Đường Dực đẩy ngã xuống đất, chất dịch a-xít từ khóe miệng anh ta chảy xuống, nhỏ xuống trán anh tạo thành một vết sẹo màu đen. Tất cả cố gắng trao đổi của anh đều vô ích. Đường Dực không hề có bất kỳ phản ứng nào, anh ta không ngừng cố gắng giết chết anh, ăn tuỷ não anh!

Gâu Gâu vội vàng nhào tới, hai móng trước của nó cào vào mắt Đường Dực. Đường Dực tức giận ném nó ra xa, đập vào một thân cây. Cổ tay phải Đường Ngạo gắn máy cắt kim loại, anh chỉ cần đưa cổ tay phải cứa vào mắt Đường Dực là có thể cắt nát đôi mắt anh ta.

Nhưng nếu làm như vậy, máu anh ta sẽ bắn lên người anh, cả đời cũng không thể nào rửa sạch được.

“Anh! Đường Dực!” Tất cả cảm giác đau trên người đều đã biến mất, Đường Dực đấm một phát, bịch một tiếng, kính bảo hộ mất tác dụng. Nhân viên kỹ thuật thử mấy lần, cuối cùng bó tay, chán nản nói: “Thiết bị truyền tin số 1 mất tín hiệu.”

“E1! Phục tùng mệnh lệnh!” Sĩ quan chỉ huy số 2 lớ