
ó dấu chân. Chỉ có ba đầu ngón chân, tuyệt đối không phải là dấu chân người, giống như là gà. Nhưng. . . . . . Dấu chân kia ngón ngắn nhất cũng phải dài đến một mét! !
Đường Ngạo cũng biến sắc, ra hiệu cho mọi người chuẩn bị vũ khí sẵn sàng, giữ vững cảnh giác. Bên ngoài thôn vang lên tiếng ầm ầm, giống như có một con vật khổng lồ đang đi. Đường Dực ra hiệu cho mọi người nấp đi, rồi nhíu mày với Gâu Gâu một cái.
Theo như dự định của anh ta, vốn định để Hải Mạt Mạt cùng con chó này ở lại máy bay, nhưng Đường Ngạo không cho, Hải Mạt Mạt cũng không chịu, chỉ đành phải đưa đi theo.
Ai biết lúc này con chó kia thấy Hải Mạt Mạt núp ở phía sau cổng cũng liền lặng lẽ trốn. Âm thanh càng ngày càng gần, nương theo ánh sáng mờ mờ, mọi người rốt cuộc cũng nhìn thấy hình dáng con quái vật này . . . . Đây rõ ràng là một con gà! Nhưng là một con gà được phóng đại gấp mấy trăm lần!
Hình thể nó tối thiểu cũng phải nặng một ngàn cân!
Gâu Gâu lần này núp thật kĩ!
Con gà này là một con gà trống, nó rướn cổ lên gáy. Tiếng gáy như sấm, khiến mái ngói rung lên bần bật. Sau đó nó đi tới trước cửa một nhà, cục cục mấy tiếng rồi bắt đầu mổ cửa! Mỏ nó vừa nhọn vừa dài, mỗi một lần mổ là cửa lại thủng một lỗ lớn. Thôn dân trong nhà sợ hãi kêu khóc.
Nó nghe tiếng lại càng hưng phấn, mổ càng hăng say hơn! Cửa gỗ thật dày chớp mắt đã chỉ còn lại có khung cửa. Cũng may thân thể nó quá lớn nên chưa chui vào được. Nó chỉ thò cổ vào, mỏ nhọn mổ người không khác gì mổ con sâu.
Đường Dực nhìn về phía Đường Ngạo: “Là bị nhiễm virus sao?”
Đường Ngạo cảm thấy kỳ lạ: “Không giống, lây bệnh cũng không biến dị như vậy.”
Hai cổ tay Đường Dực trong màn đêm phát ra ánh sáng lạnh, bản lĩnh của anh ta trong quân bộ cũng không ai dám nghi ngờ. Anh ta lăn một vòng, lập tức lăn đến dưới bụng con gà khổng lồ. Con gà không hề phát hiện ra nhưng cổ đã bị vắt một sợi dây thừng.
Nó rụt đầu về, Đường Dực vứt một đầu dây thừng cho Đường Ngạo, ý bảo thắt chết nó.
Anh ta nghĩ vô cùng chu đáo, nếu như không chỉ có một con duy nhất thế này, không biết mùi máu tanh có dẫn những con khác tới không. Hơn nữa máu của bọn chúng rốt cuộc có mang virus truyền nhiễm hay không cũng chưa rõ.
Nhưng còn một chuyện anh ta quên mất, sức mạnh của Đường Ngạo bây giờ người thường không tài nào sánh bằng. Đường Ngạo cũng không để ý, chỉ kéo nhẹ một cái, lập tức kéo Đường Dực bay một đường vòng cung trên không trung, ngã sang bên kia.
. . . . . .
Đường Ngạo cũng giật mình, may là Hải Mạt Mạt nhanh chóng chạy tới, thay Đường Dực cầm đầu dây còn lại. Con gà trống siêu bự kia phẫn nộ, định xông tới!
Hải Mạt Mạt đặt Đường Dực xuống đất, cầm đầu sợi dây thừng kéo chặt, cố định cổ gà ở chính giữa. Con gà kia tức giận vô cùng, càng không ngừng dùng móng vuốt cố gắng cào đứt sợi dây trên cổ. Nhưng móng vuốt nó rõ ràng không đủ linh hoạt, chỉ gãi ra một túm lông của chính mình.
Sức của Hải Mạt Mạt và Đường Ngạo vô cùng lớn, khả năng chịu lực của sợi dây này cũng không tồi, chỉ chốc lát sau, con gà ngã gục xuống đất, hai móng đạp đạp rồi bất động.
Nông hộ bị mổ nát cửa lúc này mới dám thò đầu ra: “Các anh là cục công an sao?”
Đường Ngạo không lên tiếng, anh đến gần xem thử xem con gà này đã chết thật hay chưa. Đường Dực gật đầu: “Có bao nhiêu con quái vật như vậy?”
Nông hộ vừa nghe thấy thân phận của bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm: “Đồng chí cảnh sát à, đúng là sợ hết cả hồn! Quái vật như thế này sợ rằng không dưới ba con, gà nhà lão Hoàng và lão Lý đều có một con đột nhiên lớn như vậy. Con nhà lão Lý kia còn đáng sợ hơn, mổ một phát ăn luôn con trai lão Lý, hệt như mổ con rết vậy.”
Đường Dực ngắt lời anh ta: “Hiện giờ những con gà này đang ở đâu? Trước khi chúng biến dị có xảy ra chuyện gì khác thường không?”
Nông hộ suy nghĩ: “Hai ba ngày trước thì phải, mưa to cuốn một thi thể từ trong núi xuống. Thi thể đó rất đáng sợ, chính là zombie các anh thường nói trên TV đó! Lúc ấy thôn trưởng lập tức đốt thi thể kia theo đúng thông báo sở đưa xuống. Nhưng khi đó thi thể đã thủng lỗ chỗ . . . . Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ là do những con súc sinh này ăn xác chết?”
Đường Ngạo và Đường Dực liếc nhau một cái, đều hơi biến sắc. . . . Không ổn! Đường Dực vội vàng thông báo về quân bộ, động vật ăn thịt zombie xong có thể sẽ xảy ra biến dị. Chỉ có Hải Mạt Mạt đang đứng trước con gà kia, còn gật gù hả hê: “Không cần lo về đồ ăn của chúng ta nữa rồi!”
Gâu Gâu không trả lời. . . Nó đã lao vào đánh chén từ lâu rồi.
Đường Dực quay đầu lại nhìn, lập tức rút súng ra. Đường Ngạo vội vàng ngăn anh ta lại: “Không cần không cần, con chó này có cái dạ dày kim cương bất hoại, để nó ăn.”
Đoàn người tìm được hai con gà nữa ở trong núi, dù sao Đường Ngạo cũng đã được giải mã gene lần hai, lại có thành phần Người Tinh Lọc, xử lý hai con gà cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền xuống núi, hai con zombie màu vàng kim ở phía sau khiêng hai con gà béo không dưới ngàn cân. Phía trên ra chỉ thị, lấy mẫu vật rồi thiêu hủy tại chỗ. Đường Ngạo ngăn cản, gọi một chiếc xe tải chở ba con gà về thàn