Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Phiếu cơm

Phiếu cơm

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328462

Bình chọn: 10.00/10/846 lượt.

ường Ngạo mới lên ôtô trở về. Thấy bên ngoài cửa hàng nhỏ có rất nhiều dụng cụ bắt cá, Đường Ngạo hơi nhíu mày, tiến lên gõ cửa: “Hải Mạt Mạt!”

Hải Mạt Mạt mở cửa, lúc này Đường Ngạo mới thở phào nhẹ nhõm. Cô bé đã đưa toàn bộ dụng cụ bắt cá trong cửa hàng ra bên ngoài, tầng dưới trống không cũng đã được quét dọn sạch sẽ. Đường Ngạo chau mày: “Không phải chú đã bảo cháu đừng mở cửa rồi sao?”

“Con đã nhìn kỹ rồi, không thấy bọn chúng mới mở cửa.” Hải Mạt Mạt chẳng hề để ý, tiếp tục vo gạo nấu cơm, cô bé còn hái chút mộc nhĩ, làm món rau xào mộc nhĩ. Đường Ngạo tức giận: “Những thức ăn này đều không quan trọng, hiểu chưa? Nếu cháu bị cắn biến thành zombie thì phải làm sao?”

Hỏi xong anh lại cảm thấy không ổn. . . Nếu như con bé bị cắn thành zombie rồi, chẳng phải anh đã công đức viên mãn, thoát ly khổ hải! ‘Phải làm sao’ ư? Bắn pháo hoa ăn mừng có được không?

Anh cảm thấy mình thật nhàm chán, không thèm nói gì nữa đi ra xe chuyển đồ. Gâu Gâu ở bên cạnh chạy tới chạy lui, nhìn anh chuyển từng món đồ vào cửa hàng. Cuối cùng khi rương trứng gà được chuyển vào, nó liền chảy nước miếng ngồi ở trước mặt Hải Mạt Mạt, vẻ mặt chờ ăn.

Đường Ngạo khẽ đá nó một cái: “Mẹ kiếp, con chó này thành tinh à!”

Hải Mạt Mạt luộc cho nó hai quả trứng, lại dùng cá trộn cơm cho nó. Cái đuôi nó vẫy sắp đứt ra rồi, lập tức vui vẻ hài lòng ăn cơm. Đường Ngạo ngồi ở trước bàn cũng bắt đầu ăn. Mấy ngày không được ăn rau dưa, mộc nhĩ thật sự rất ngon miệng. Nhớ năm đó tổ yến vây cá, bào ngư, có gì anh chưa từng ăn? Nhưng tất cả số thức ăn ngon đó cộng lại cũng không bằng một bát mộc nhĩ. Anh ăn rất ngon miệng, ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm.

Hải Mạt Mạt ngoan ngoãn xới cho anh, bên ngoài có zombie đang tản bộ, nơi này không có người ở, đám zombie dần dần cũng không tới nữa. Có thể đi dạo tới đây, phần nhiều là du khách zombie từ thượng du đảo Bách Lộ chạy xuống, chỉ thuần túy đi ngang qua thôi.

Bởi vì không đông, uy hiếp cũng không lớn nên Đường Ngạo chỉ nhìn chúng nó đi sau đó đánh chết, tránh lúc không để ý chúng lại nhảy ra.

Ăn uống no nê rồi thì cũng nên đi làm việc.

Đầu tiên Đường Ngạo giải quyết hai con zombie đi dạo bên ngoài, sau đó dùng số gậy sắt còn lại cắm một vòng dày đặc như lưới bên ngoài cửa hàng. Cuối cùng dùng dây thép quấn quanh gậy sắt, làm thành một vòng phòng hộ đơn giản. Gậy sắt cắm xuống đất rất sâu, nếu như chỉ là zombie chắc chắn có thể ngăn cản một lúc. Như vậy xung quanh cũng coi như tương đối an toàn rồi nhỉ?

Ít nhất sẽ không vừa mở cửa lại đột nhiên nhìn thấy mặt zombie.

Làm lưới sắt tốn cả một buổi chiều, tay Đường Ngạo dùng kìm vặn thanh sắt lúc này đã nổi bọng máu. Trời tối, anh xoắn nốt một đoạn sắt cuối cùng sau đó đi vào trong cửa hàng.

Trong cửa hàng nhỏ đã thắp nến, bởi vì không biết chuyện này sẽ kéo dài bao lâu nên không dám dùng nhiều. Một cây nến cháy chập chờn, ánh sáng mờ mờ, nhưng vẫn tốt hơn so với việc đưa tay không thấy được năm ngón. Hải Mạt Mạt đang xới cơm, Đường Ngạo dùng lưỡi câu hơ trên ngọn nến, chọc bọng máu trên tay.

‘Ngồi văn phòng quá lâu, cả tay cũng yếu ớt đi rồi.’ Anh lặng lẽ nghĩ.

Bữa tối vẫn rất phong phú, lúc anh làm hàng rào thì Hải Mạt Mạt đang thái rau dại. Bởi vì nơi này thuộc khu bảo vệ đảo Bách Lộ nên môi trường được bảo vệ vô cùng tốt, rau dại cũng nhiều.

Lúc này cô bé đang xào thịt khô với rau chân khỉ, mùi thơm ngào ngạt. Cô bé vẫn đợi Đường Ngạo ăn trước, Đường Ngạo thật ra cũng hiểu tâm tư cô bé. Cô bé biết người cần thể lực nhất là anh, nhưng lại không biết những thứ này có thể cầm cự bao lâu cho nên không dám lãng phí tẹo nào.

Lần nào cô bé cũng chỉ nấu vừa đủ, nếu như Đường Ngạo ăn nhiều thêm một chút thì cô bé sẽ ăn ít đi một chút. Cô bé đáng thương, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

Đường Ngạo thở dài: “Ăn uống không cần quá tiết kiệm, không chết đói được.” Hải Mạt Mạt gật đầu một cái, Đường Ngạo gắp đồ ăn vào bát cô bé, “Ăn đi.”

Hải Mạt Mạt vui vẻ như Gâu Gâu thấy trứng gà, hận không thể nhìn anh mà vẫy đuôi.

Ăn cơm xong, Hải Mạt Mạt dọn dẹp bát đũa, vóc dáng cô bé thấp bé, bồn rửa bát lại hơi cao. Cô bé phải kê ghế, sau đó quỳ trên ghế rửa bát. Đường Ngạo không dám đụng vào nước, không thể để tay anh bị thương. Dưới tình huống này, thân thể mới là tiền vốn của mạng sống.

Hải Mạt Mạt dọn xong bát đũa, buổi tối cũng không có hoạt động giải trí nào, Đường Ngạo chỉ đành phải ôm Hải Mạt Mạt lên tầng ngủ. Sàn nhà có hơi lạnh, Hải Mạt Mạt trải một cái áo bông của mình lên sàn làm thảm cho Gâu Gâu.

Đường Ngạo vẫn mặc áo bông dày, sau đó dùng áo bông dày bọc lấy Hải Mạt Mạt. Áo bông này cũng sắp thành túi ngủ của cô bé rồi. Hải Mạt Mạt tựa vào ngực anh, ngủ say sưa, một tay anh vòng qua bả vai cô bé. Có ai ngờ, anh mười ngày trước còn nhà đẹp giai nhân, mười ngày sau lại chỉ có thể rụt cổ ở cái phòng nhỏ này.

Thường ngày oanh oanh yến yến, mỹ nhân vây quanh, hôm nay trong ngực chỉ còn một con nhóc chưa dứt sữa. Thật đúng là sông có khúc người có lúc.

Chẳng lẽ đây chính là báo ứng trong truyền thuyết? =.=

Cửa cầu than