
sức mạnh vô hình nhưng vô cùng ghê gớm.
– Cảm ơn. – Linh cầm lấy món quà trên tay anh thanh niên có mái tóc vàng và cúi đầu cảm ơn với người đối diện.
– Chắc con không nhớ ta. – Người đàn ông đi đầu đã đứng tuổi lên tiếng. Giọng nói của ông ta khàn khàn, trầm đục nhưng Nguyên lại cảm thấy nó rất ấm áp và không sáo rỗng.
Món quà cuối cùng của người đến muộn được mở ra. Một thứ khiến Nguyên vô cùng thích thú. Một bộ súng loại mới nhất mà Tam Anh hội đang chờ nhập hàng về. Quả thực bộ súng rất đẹp. Sáng loáng.
– Không. Con biết chú. Con rất cảm ơn về món quà. Nó rất đẹp và con rất thích.
– Ta biết con sẽ thích nó mà. Bộ súng đó rất hợp với 1 vị tiểu thư như con. Ta đặt làm riêng cho con. Trên mỗi khẩu đều có khắc chứ Ngọc Linh. Con hãy xem đi.
– Vâng. – Lướt nhẹ ngón tay trên bộ súng mới cóng, ánh mắt của cô gái thể hiện rõ niềm vui sướng khi được tặng một món quà như vậy.
– Tôi nghe nói cô bé thất lạc của Vũ gia đã tìm được sau 20. Tối rất muốn gặp mặt vị tiểu thư này. Không biết tôi có thể…?
Kiên quay mặt sang nhìn Nguyên đang đứng ở gần đó, ngay sau chú Chính, trên tay vẫn đang cầm ly nước ngọt. Dù rất muốn nhìn kỹ mặt chàng trai có vẻ đẹp thiên thần đi cùng người đàn ông đó nhưng không biết tại sai, Nguyên vội lắc đầu và bí mật lẻn ra phía sau một rừng người.
– Xin lỗi chú Minh. Nguyên Anh vừa ra ngoài mất rồi. Có lẽ khất chú lần sau vậy. – Trước khi ông Bình kịp nói bất kỳ câu nào thì Kiên đã xen vào.
– Đáng tiếc thật. Đành phải chờ lần sau vậy. – Người đàn ông đó thở dài như kiểu luyến tiếc một cái gì đó.
Bữa tiệc lại tiếp tục bắt đầu. Khi gần kết thúc, bà Doãn mới bước lên:
– Hôm nay là sinh nhật cháu gái của tôi và hôm nay tôi cũng có một việc xin thông bao với tất cả mọi người, Kiên và Linh sẽ làm lễ đính hôn vào 14 tháng sau và lễ cưới sẽ được tổ chức vào 14 tháng tiếp đó. Mong mọi người tới dự. Xin cảm ơn.
Nguyên sock. Hai người họ đính hôn. Nguyên biết. Và kết hôn. Bây giờ Nguyên mới biết. Họ không nói gì với cô cả. Coi cô như người ngoài sao?
Mọi người ra về. Một cô bé mặc chiếc váy màu trắng, bên trên thêu những bông hoa hướng dương màu vàng chạy đến giật giật tay Nguyên. Cúi đầu xuống, cô bé đó nói:
– Chị thuộc cung Nhân Mã ạ?
– Sao em biết? – Cô gái ngạc nhiên hỏi lại.
– Chị giống em. Em cũng thuộc cung Nhân Mã. Ngày mai là sinh nhật em đó. – Cô bé hớn hở khoe.
– Vậy hả? Chúc mừng em nhé. Em thích quà gì?
– Gấu bông chị ạ. Em thích một chú gấu bông thật to. – Hai mắt long lanh, cô bé đó đưa 2 cánh tay khoanh thành một vòng tròn.
– Em tên là gì?
– Nguyệt. Thanh nguyệt. Trăng sáng đó chị.
– Em là con ai?
– Con bố Trung, mẹ Hà. Em ở khu C3 đó. Hôm nào chị lên chơi nha.
– Ừ. Em đi đi.
– Em đi đây.
Khi cô bé đó đi rồi, Nguyên mới bước đi ra khỏi cửa. Khẽ nói một câu thật nhỏ: Mai cũng là sinh nhật mình.
Vừa bước ra đến cửa, dòng người đông đúc vẫn còn ở đó. Một hơi thở đột nhiên phả vào tai Nguyên. Cô gái nhỏ quay phắt sang. Chàng trai có mái tóc vàng và đôi mắt đen đã ở đó từ bao giờ. Cúi thật sát vào tai cô và nói một câu rất khẽ chỉ đủ nghe: Vết thương của em sao rồi? Ba phát đạn có lẽ không nhẹ đâu.
Giật mình. Ngẩng đầu lên. Chàng trai đã đi mất. Mặt cô tái mét
Chương 16: Món quà.
Điện thoại đổ chuông đúng 12h đêm. Đưa tay quờ quạng chiếc điện thoại để dưới gối, Nguyên bật hẳn dậy.
– Cái quái gì vậy? Cậu biến mất rồi xuất hiện vào lúc 12h đêm hả?
– Xin lỗi. – Giọng nam phát ra từ đầu dây bên kia. – Có việc. Xin lỗi bạn hiền của mình nha. Cậu đang thức hả?
– Ừ. Làm sao mà ngủ được.
– Chúc mừng sinh nhật. Sáng mai mình sẽ qua đón. Ở nhà đợi đó.
– Được rồi.
Tắt máy. Lại ngồi trầm ngâm trong bóng đêm. Không khí trong phòng ngột ngạt đến đáng sợ. Từ khi nghe được những lời nói từ chàng trai tóc vàng. Nguyên không thể nào ngủ được. Anh ta có liên quan gì tới việc cô và Linh bị bắt cóc. Không thể lý giải được. Cô mất ngủ. Ngồi im trong phòng và không hề chợp mắt một lúc nào. Cái giọng nói lạnh lùng nhưng lại gần gũi của chàng trai cứ văng vẳng bên tai cô. Ba phát đạn…
Không hiểu sao. Những lời nói đó như một lời thách đố. Một lời thách đố đơng giản nhưng có uy lực. Giống như muốn thách cô rằng hãy tìm người bắt cóc cô đi. Khống hiểu tại sao Nguyên lại có cái cảm giác bất an mạnh mẽ như vậy.
Một đêm thức trắng. Hôm nay là một ngày đặc biệt nhưng chỉ đối với Nguyên mà thôi. Đối với mọi người. Ngày đặc biệt đã qua cách đây 6 tiếng đồng hồ rồi.
Một ngày bình thường như bao ngày khác khi cô gái nhỏ bước xuống nhà. Món quà đầu tiên là của chú Chính. Một quyển album đã cũ và rất to. Nguyên còn ngửi thấy được mùi xưa cũ trong nó.
– Chú cháu sẽ thích. nó rất đặc biệt. Hãy mở ra thì biết.
– Cảm ơn chú. Nhưng cháu sẽ xem vào buổi tối. Như vậy món quà sẽ ý nghĩa hơn. – Nguyên ôm quyển album trước ngực, mỉm cười với ông chú già.
– Được rồi. Chú phải ra đây một chút. Hãy cất cẩn thận đó. Nó rất có ý nghĩa.
– Vâng.
Khi vào đến phòng ăn. Không khí ồn ào đến bức bối, nóng nực mặc dù trời đã vào đông. Nhét quyển album dày vào chiếc túi xách to đùng đeo bên người, cô đến b