
một chút nào.”
Thế giới xung quanh cô trong một giây dường như chao đảo, điện thoại tuột khỏi bàn tay rơi xuống sàn nhà, rồi tắt ngấm. Cảm giác như vừa bị người dội ột gáo nước lạnh rét căm.
Buốt. Và tê dại.
Hệt lúc nghe Hoàng Thạc Hy thốt ra câu nói ngày nào…
“…trong thế giới của Võ Gia Chính Luận, người ấy sẽ không-còn-tồn-tại.”
“Không phải chứ?!”
Đấm mạnh vào chiếc gối trên đùi, cô dường như hét lớn vào khoảng không câm lặng.
“Như thế thôi mà đã coi tôi không hề tồn tại rồi?!”Chợt sợ hãi ghê gớm.* * *
40 tiếng sau. Nỗi sợ như lây truyền xuyên suốt 4331 km đường trường.
Võ Chính Luận không cách nào xem Nguyễn Ái không hề tồn tại.
Cô tồn tại ở khắp nơi.
Ngủ, anh cũng nghĩ. Ăn, anh cũng nghĩ.
Ngay cả thở, anh cũng nghĩ.
Rồi lại sợ.
Sợ một ngày, để tháo gỡ cô ra khỏi lồng ngực mình, anh sẽ phải dừng luôn cả ba việc trên. À, mà anh còn sợ việc tháo gỡ cô ra hơn vạn lần ấy chứ.
Tức giận? Có. Nhưng chỉ sau 24 tiếng không trông thấy cô, không nghe được giọng nói, không chạm được vào làn da ấm nồng; nỗi căm hờn bỗng biến thành lo sợ.
Lại sợ!
Cuốn mình lại trong cái vỏ vô cảm, một lần nữa, cậu bé Võ Gia Chính Luận ngày nào lại chồng đè hình ảnh người đàn bà mang cùng dòng máu lên người Nguyễn Ái. Nếu cô cũng như người đó, biến mất khỏi thế gian, không tài nào tìm ra được thì sao?
Anh muốn đi tìm cô, muốn lặn lội đến hòn đảo Toshima định mệnh, muốn vác thân trải khắp Châu Âu phồn hoa, thậm chí — muốn cày sâu xuống chính lòng quả đất. Nhưng anh lại sợ. Sợ tìm thấy cô rồi, con người tồn tại trong tim cô không phải là anh nữa, thì lúc đó liệu điều gì có thể… bảo vệ cô khỏi anh…?
Anh nhất định sẽ hóa điên, đem tình yêu của mình tổn hại cô đến mức có thể. Hoặc cũng có thể, anh sẽ tổn hại bản thân mình để trừng phạt cô.
Cả hai đều sẽ dẫn đến hối hận khôn cùng…
Vậy nên, tốt nhất là chờ đợi. Chỉ là… anh đã sắp bước qua ranh giới chịu đựng rồi!
Đến bao giờ… cô mới trở về đây…?
* * * “Em về rồi đây!“
Đôi bàn tay nhỏ nhắn luồn qua eo anh ôm chặt, lưng nóng lên vì hơi ấm toàn thân người nào đó áp sát vào, gò má ma sát nhẹ như một chú mèo con nũng nịu.
Cảm giác… như được hạnh phúc vây chặt.
Hà! – anh thầm cười rộ trong tâm trí - ảo tưởng à, mày lại đang đùa cợt với tao đấy ư?
“Luận! Em đã về!”
Nhưng sao… ảo tưởng lại toát mùi chân thật thế này?
Anh có lẽ đã nhớ cô đến điên dại rồi! Chương 30: Mệnh Lệnh Ác Ma
Cái người nào đó… rõ là đang cố tình lơ cô mà! (>”<)
“Luận! Em đã về!”
Khi bàn tay Nguyễn Ái ôm chặt lấy anh, má tựa vào lưng, rõ ràng đã cảm thấy thân thể anh căng thẳng, hơi thở anh đổi nhịp.
Ấy vậy mà, không mạnh bạo cũng chẳng nhẹ nhàng, lại bình thản gỡ tay cô ra và bước đi tiếp, cứ như phủi đi một chiếc lá vàng vô tình rớt xuống vai vậy.
Lúc bấy giờ đang là sáng sớm, ngay trên chính dãy hành lang lộ thiên ngày nào anh bỏ rơi Dương Hoàng Yến Nhi; Nguyễn Ái đứng đấy, cảm thấy trơ trọi hơn bao giờ hết, mặc cho những cái nhìn ngỡ ngàng, những lời hỏi thăm dồn dập, những tiếng rì rầm rộn rã đua nhau đổ về mình từ những kẻ chẳng liên quan.
Nhưng cô không phải là con người yếu đuối Dương Hoàng Yến Nhi đó.
Rõ ràng đã nhận ra sự tồn tại của cô, tại sao lại không thèm nhìn lấy dù chỉ một lần? Cho là giận thấu xương đi nữa, lẽ nào anh không nhớ nhung cô chút nào sao?
Gạt tay Văn Thành lẫn những lời miên man gì đó lúc bấy giờ không tài nào lọt vào tai nỗi, cô chạy theo bóng lưng anh, đến trước mặt và ngã vào người anh, nhất quyết để anh có thể trông thấy mình.
“Em nhớ anh lắm!” bàn tay cô siết chặt, đầu ngẩng lên nhìn anh đầy mòn mỏi.
Vậy mà đôi mắt nâu ấm kia, một chút biến sắc cũng không có.
Chúng tuy đang nhìn thẳng vào cô; nhưng lại trống rỗng, vô hồn, không cảm xúc. Một lần nữa, phong thái như một kẻ mộng du, anh chậm rãi gỡ đôi tay giờ đang run rẩy của cô, nhẹ nhàng đẩy người cô ra và tiếp tục tiến bước.
Phẫn uất.
Thà là anh quát tháo, thậm chí siết cổ cô như ngày đó!
“Anh!” răng cô cắn chặt, cốt để lời nói thoát ra không run rẩy. “Sao lại như vậy chứ?! Ít nhất cũng phải cho em giải thích! Em và Hoàng Thạc Hy vốn—”
Khuôn mặt vô cảm, anh lại đi lướt qua cô.
Hậm hực không chịu thua, cô dậm chân xuống sàn rồi lại phóng đến trước mặt anh. Đã thế, cô cũng không còn cách nào ngoài…
Nhiều tiếng hít mạnh trỗi lên, cả đám người vây quanh sững sờ.
…khi Nguyễn Ái lại — một lần nữa — tát mạnh vào mặt Võ Chính Luận!
Lần này, bạt tay đã khiến đầu anh chệch hẳn. Cô nắm chặt những ngón tay nóng rát, móng lún vào da thịt để gồng lại cái đau chì chiết, sức lực dường như bị rút cạn. Rõ ràng là, cô đang muốn chọc điên anh lên, ước ao chứng kiến vẻ cáu gắt mà cô bấy lâu luôn e sợ — bây giờ bỗng nhiên trở thành một khát khao mong được nhìn thấy biết bao…
Từ lúc nào mà… tính cách của anh trở nên quan trọng với cô như thế — ngay cả trạng thái thất thưởng và thói xấu chiếm hữu, lại hay bắt nạt cô thảm thương… cô cũng không cách nào không cảm thấy nhớ thương da diết?
Cô nhớ cơn phẫn nộ của anh. Nhớ tính khí cường bạo. Nhớ cả thái độ chuyên chính đầy cưỡng ép…!
Vậy ra yêu… khôn