Phản diện

Phản diện

Tác giả: Faithfair

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323081

Bình chọn: 10.00/10/308 lượt.

ày’?”

Tưởng rằng người sẽ cảm động trước lời tuyên thệ thật tâm, hồ ly nào ngờ hùm ta lại quay sang sừng sộ mặt mày với mình (~.~). Haizz… làm sao mà anh hiểu được, đối với một con bé cả đời gắn chặt với phương châm “Tất cả vì bản thân” như cô, nói ra được những chữ trên thật khó khăn biết nhường nào…

À, nhưng cái danh Hồ Ly đâu phải chỉ “trưng” ra cho đẹp, Nguyễn Ái bắt đầu lục lọi bộ óc, tìm cách “uốn vặn” từ ngữ vừa thốt ra, cốt làm dịu lòng “đấng chí tôn” của mình.

“Ý em là… sẽ yêu anh ngày càng nhiều ấy mà,” cô cười hòa hảo, “hôm nay nhiều hơn hôm qua, ngày mai nhiều hơn hôm nay, ngày mốt…”

Lời chưa dứt thì môi đã đan lấy môi mút mát nhè nhẹ, có hơi cưỡng ép nhưng cũng thật dịu dàng. Nụ hôn chưa đầy mười giây thì đã dứt ra khiến lòng cô có chút tiếc nuối, song lại nhanh chóng bị… “choáng” vì câu tiếp theo của Ác Ma.

“Nhiều ngày quá. Giờ thì đã rút ngắn bớt chưa?”

Cô gật đầu lia lịa, cũng chẳng biết mình đồng tình điều gì, chẳng qua cảm thấy tình thế đòi hỏi phản ứng này…

Khóe môi người ta bắt đầu cong lên, lúc này lại dùng đôi tay ôm trọn cô vào lòng, bồng bế kiểu nào mà cô không ngồi trên ghế nữa, lại… nằm dài ra trên sàn(>w<), ngay bên dưới người ta, ngay đúng chỗ lần trước người ta… “gì gì” cô mới chết.

Lại là nụ hôn mười giây…

“Còn bây giờ?”

Lại gật đầu…

“Bây giờ?”

Lại hôn tiếp…

Đầu óc cô quay cuồng, mặt thảm dưới lưng dường như nghiêng ngã. Cứ… “rút ngày” kiểu này thì biết hôn đến bao giờ…? Dù cô thật sự không ngại chút nào… nhưng thế này thì chẳng phải tim sẽ sớm “mắc nạn nghẽn tắc” hay sao?

“Anh…” cô thở dốc, hai tay áp vào ngực anh chống cự yếu ớt “…đúng là nhỏ mọn quá đi… Người ta yêu bản thân thì chỉ có một mức ‘hữu hạn’ thế này thôi nè…”

Cô đưa một tay lên, khẽ gập ngón cái và trỏ ước lượng độ lớn. Sau đó lại đến lượt tay kia, lần này độ dài có vẻ ngắn hơn, song lại dần dần duỗi thẳng… Cuối cùng, ngoác một nụ cười thật chân thành, hồ ly thỏ thẻ.

“Nhưng yêu anh… là chỉ số ‘vô hạn’ đó.”

Sững ra một lúc…

Anh lại nở nụ cười hiếm hoi. Đúng ngay kiểu cười lười biếng pha chất lãng tử — nụ cười của Casanova. Cô trân trối nhìn anh, lòng thầm rủa ông trời đã sinh ra phái đẹp, sao còn tạo ra những sinh vật… đẹp thế này? (~w~) Sẵn, nguyền rủa luôn tên nhà văn biến thái nào đã tạo ra Casanova! (Ngừi ta là nhân vật có thật viết hồi ký mà mợ…=.=)

Lúc sau đó, chẳng nhớ rõ anh đã hôn cô bao lâu nữa, bao sâu nữa… Chỉ biết rằng, khi giật mình tỉnh giấc thì đã quá nửa đêm, đồng thời lại cảm nhận được cánh tay ấm áp thay gối dưới đầu…

(Choáng anh chị này ghê ~”~ có ai đời hôn hít mà lại… lăn đùng ra ngủ cơ chứ >w

Mỉm cười, cô nép người vào anh và chìm vào mộng mị.

Sáng hôm sau, cũng giống như mọi buổi sáng bình thường khác. Nếu không có người vú nuôi đánh thức, thì y rằng Nguyễn Ái nhà ta sẽ “nướng” nguyên ngày. Khác ở đây là, vừa khi cô mở mắt sau vài tiếng “dậy đi” trầm khàn, có người nào đó lại cúi xuống đặt một cái hôn thật sâu…

Ấm ứ vài tiếng… rồi lại dịu xuống như một chú mèo sưởi nắng.

Một lúc sau…



“Bởi vì có người đã dặn,” với một khuôn mặt cực kỳ “tỉnh”, Chính Luận bình thản phát biểu khi đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cô, “phải đánh thức cô ta trước khi hôn.”

“…!” (O__o)

Còn biết nói gì nữa? Người ta lúc nào cũng khiến cô phải đơ cả lưỡi. Sau này đến cả lời phát ra cũng phải sàng lọc kỹ lưỡng, chứ đừng nói đến tin nhắn vốn có thể lưu lại…

Chưa hết ngượng ngùng thì cô cảm thấy có gì đó mềm mềm được ném lên đùi mình, giở lên xem thì thấy một bộ đồ nữ thuộc dạng kín cổng cao tường, kiểu dáng tuy không bắt mắt nhưng lại rất thanh nhã. Cô nhíu mày, lướt mắt nhìn anh rồi lại bộ váy. Không lẽ nhà anh có sẵn đồ nữ? Hay do… ai đó đã từng ở đây để lại? Lần mò một lúc thì ra bảng giá vẫn chưa cắt, ngó sang ghế thì thấy túi giấy vẫn còn mới; lúc này, đôi mày cô mới giãn ra. Chắc hẳn anh đã nhờ người mua lúc sớm.

“Thay vào đi,” anh vừa nói vừa nhìn cô với sự châm chọc kín đáo, cứ như vừa đọc được ghen tuông thầm kín của cô vậy. Cô nhăn nhăn mũi, uể oải chống tay toan đứng dậy.

“Làm gì?” bàn tay anh đặt lên tay cô, ngăn lại.

“Thì vào nhà tắm thay đồ.”

“Cứ thay ở đây.”

“!!?” miệng cô mở to, tạo thành một chữ ‘O’ hoàn hảo. “Làm sao được?”

“Sao không được?”

“Vì… vì… em là con gái mà! Sao… sao thay trước mặt anh được? Mặt dày đâu phải không biết ngượng đâu!”

Trời ạ! Sao lại có thể để cô phải nói ra những lời nhột nhạt này chứ?! Mặt Nguyễn Ái này có “bê tông” đến đâu cũng không đến nỗi… phóng túng như vầy…!

Anh không nói gì, chậm rãi đứng lên và ngã người vào ghế, mặt điềm nhiên, tay với lấy ly nước, dáng ngồi an nhàn như thể đang thưởng thức một vở kịch thú vị — duy có khóe môi khẽ nhếch lên đã phản bội lại lớp ngụy trang vô cảm.

“Có gì thì sáng nay cũng thấy hết rồi. Còn ngại gì nữa?”

“???”

Nguyễn Ái thẫn người ra đôi chút, lúc cúi xuống mới ngộ ra tai họa động trời!

Vốn là… áo choàng đó… không ai lại mặc để ngủ cả. Size thì quá cỡ, (của Chính Luận mà ^^) dây thắt lưng lại quá mỏng manh… Lúc ngủ thì phải xoay qua chuyển lại, kéo kéo giật giật thì dĩ nhiên sẽ trở nên… x


Old school Swatch Watches