
với Nguyễn Ái, Yến Nhi có thể nói bản thân mang bốn phần ghét, ba phần sợ, hai phần ganh tỵ.
Và một phần khâm phục — dù cô thật lòng không muốn thừa nhận — cô ta.
Nguyễn Ái có tất cả những gì cô không có!
Và chỉ thiếu một thứ duy nhất: lòng lương thiện.
Thật ra, cô nghĩ được như thế là nhờ vào sự xuất hiện của Chính Luận, chứ trước đó nếu có hỏi, cô chỉ có thể nói một từ duy nhất: Căm thù.
Vậy mới nói, Võ Chính Luận chính là thiên sứ của cô (mợ bị khìn ==), người giúp cô giữ vững sự thiện tâm của mình. Chỉ cần anh ở bên cô, cô sẽ mãi mãi là cô của ngày nào. Cô thậm chí có thể hứa sẽ không bao giờ ghen tỵ với một ai nữa, sẽ có thể nuôi dưỡng tấm lòng bao dung của mình như bấy lâu nay vẫn làm…
Chỉ cần anh ở bên cô.
“Anh thật sự không…không…giận em chuyện đó?” cô nhìn vào anh, mắt ươn ướt, lòng thập thõm đợi chờ sự phán quyết.
“Không.”
Ngón cái anh mơn nhẹ trên khóe môi cô, gạt đi phần cháo thừa.
Cô hạnh phúc chết đi được!
Yến Nhi nhào đến ôm chầm lấy Chính Luận, nước mắt nhẹ nhõm lăn dài trên má, “Cảm ơn anh…!”
Bàn tay thân quen của anh lại luồn vào mái tóc rối bời của cô xoa xoa. Ôi làm sao, làm sao mà phúc phận cô lại to lớn đến thế — được yêu bởi một con người tuyệt vời như anh?! (đó là vì mợ chưa thấy ổng nổi cơn ‘nhảm’ đó mợ =.=)
“E hèm,” Văn Thành tằng hắng. “Ở đây có nhiều người đó nha.”
Yến Nhi đỏ mặt. Chết thật! Làm sao cô có thể quên họ đang ở trung tâm của hơn mười cặp mắt cơ chứ! Xấu hổ chết được!
Cô vội vàng buông anh ra. Mấy nhỏ bạn thân che miệng cười thầm, làm cô càng thêm ngượng ngịu, mặt mày càng đỏ tía.
Yến nhi liếc qua anh phụng phịu, giọng dỗi hờn trêu chọc. “Anh thấy chưa? Anh kêu tụi nó đến làm chi chứ?”
“Thăm em,” Chính Luận nhẹ nhàng lên tiếng, đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô. (Éc, ngửi thấy mùi máu dồi >.<)
Nụ hôn trìu mến khiến những người hiện diện sững sờ. Đám bạn nữ của Yến Nhi thì đỏ mặt, chẳng là họ chưa bao giờ trông thấy điệu bộ âu yếm lộ liễu giữa cặp đôi này mà! Prince của họ vốn rất kín đáo, nàng Lọ Lem thì nhút nhát thảm thương! Vậy mà…
Đây đúng là cảnh tượng động trời! (Đó là vì mấy mợ chưa thấy cảnh chả k-i-s-s hồ ly đó mí mợ…)
Mãi đến vài phút sau, không khí trong phòng mới bình thường lại. Mấy chị bạn cùng lớp với Yến Nhi, không biết là do cảm thấy dư thừa hay nôn nức để quay về rêu rao, vội vã từ giã hết. Đám đàn em cũng thừa thế mà rút lui.
Bấy giờ chỉ còn lại mỗi mình Yến Nhi và Chính Luận trong phòng. Sau nhiều giây bối rối, cô kéo chăn lên sát cổ, rồi bẽn lẽn nhìn lên khuôn mặt ưu nhã của anh. “Anh…hôm nay thật lạ đó,” cô khẽ nói, giọng chứa đầy sự hồ hởi, nôn nao. “…”
“…”
“Bao giờ em có thể đi học lại?”
Yến Nhi giật mình, nhưng trong lòng dậy lên một niềm vui khó tả. Anh muốn cô quay về sớm sao? Hẳn là anh nhớ cô rồi.
Chỉ là, chỉ là… “Em…em nghĩ chắc vài ngày nữa, đợi chuyện đó dịu hẳn đi đã…”
“Ừ.”
Sau một hồi hơn ba mươi phút nói toàn những chuyện lan man (mà 80% là mợ nói rùi), Chính Luận bảo có việc phải về. Cô cũng ậm ừ, cười thật vui vẻ dù trong lòng bỗng thấm buồn. Yến Nhi quả thực rất nhớ anh, cô muốn anh ở cạnh mình lâu hơn.
Tuy nhiên, Yến nhi nhút nhát lại có đời nào dám nói ra.
Thế là cô đành nhìn theo bóng lưng anh cưỡi motorbike phóng đi từ lang cang nhà mình. Không thể hiểu nỗi sự tiếc nuối và trơ trọi bản thân đang cảm nhận.
“Nè, đi đi.”
“Không muốn.”
“Nhưng đây là việc Prince giao, lại cũng vì Yến Nhi, cậu không làm thì tớ làm!”
Nói rồi, cô sinh viên năm hai với chỏm tóc đuôi ngựa hùng hổ bước về phía kẻ được mệnh danh Hồ–Ly Phản–Diện, dáng vẻ nửa kiêu nửa lo hệt một cảm tử quân.
“Chào em.”
Nguyễn Ái ngước lên, đôi mắt tròn xoe ngây ngô hướng thẳng về kẻ lạ mặt, suýt nữa đã khiến người này nghĩ rằng mình đã nhầm người.
Con bé xinh như thiên thần này là Hồ Ly nổi danh sao?
“Chị tên Hoài,” cô gái mạnh dạn nói.
“Nguyễn Ái.”
“…”
“Chị có chuyện gì không?” Nguyễn Ái hỏi với một nụ cười tươi tắn.
Đỗ Kim Hoài suýt nữa đã bủn rủn tay chân. Sao hồ ly lại có thể thân thiện như thế này? “À…” Kim Hoài lắc lắc đầu, lấy lại bình tĩnh và hạ giọng, nhiệt huyết ban nãy có phần vơi đi đôi chút. “… chị… chị là bạn của chị Yến Nhi.”
Nhanh như cắt, những biểu hiện thiên thần nửa giây trước vụt cái đã tắt ngấm trên gương mặt xinh đẹp.
Trước sự đề cập của cái tên Yến Nhi.
“Chị muốn gì?”
Mặt Nguyễn Ái đanh lại.
Hồ ly đã lòi đuôi!
Khóe môi Kim Hoài cong lên. Cô từ tốn ngồi xuống đối diện kẻ đã khiến người bạn thân của mình điêu đứng, đôi mắt cô bừng bừng lửa giận.
“Chính Luận nhờ tôi đến đây nói với cô, anh ấy và Yến Nhi rất ổn, bảo cô đừng chen chân vào nữa.”
Không hề chớp mắt, kẻ đối diện cô lạnh lùng đáp.
“Nói dối.”
Kim Hoài có phần chột dạ. Tuy lời chính xác Prince bảo họ (cô và bạn cô đã gặp Prince lúc sáng) truyền đạt không phải thế. Nhưng ý nghĩa cũng như nhau thôi.
“Hãy cho Nguyễn Ái biết chuyện hôm qua tại nhà Yến Nhi.”
Khác nào bảo là:
“Hãy bảo Nguyễn Ái an phận vì tôi đã làm lành với Yến Nhi.”
(Thông cảm, bạn Kim Hoài nhà ta có sức phân tích rất ‘lùn’ ^^”)
Kim Hoài rũ đi suy nghĩ mông lung, đoạn nhìn