Pair of Vintage Old School Fru
Phải Lấy Người Như Anh

Phải Lấy Người Như Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322604

Bình chọn: 8.5.00/10/260 lượt.

nhặt. Khi đám con ông cháu cha hay nhà giàu nghênh ngang phá phách, họ làm ngơ hoặc tệ hơn là ăn tiền để dung túng cho chúng… Và không mấy người dân còn nhìn họ với đôi mắt thiện cảm nữa.

Để mặc chiếc Best tã bị mấy ông dân phòng đưa lên xe ô tô chở về phường, Thanh đi bộ về nhà. Đằng nào thì trong túi chàng cũng chẳng đủ 50 nghìn tiền phạt để nộp cho đám trật tự hè đường.

Nhà vắng teo, ông Túc có lẽ chạy ra chợ hay đi mua báo, con mèo lười biến đâu mất, đến đám trẻ con hàng xóm cũng không thấy nô đùa. Thanh nằm vật ra giường nhìn lên khoảnh trời con phía trên chiếc cửa tò vò, gặm nhấm sự yên tĩnh bao trùm khắp căn nhà nhỏ và những ý nghĩ miên man về nàng… Đám mây sáng của chàng đã bay về phía chân trời, vậy mà chàng vẫn tưởng như nàng sắp bước vào nhà đem theo nụ cười và hơi ấm của bữa cơm gia đình ngày Chủ nhật. Cả chàng và nàng đã hạnh phúc biết bao với những bữa cơm chẳng có gì nhiều nhặn khi ba người nói chuyện vui vẻ, đôi khi có tiếng kêu líu ríu đòi ăn của con mèo xen vào…

– Ngoéoooo.

Tiếng kêu thảm thiết của con mèo khiến Thanh bừng tỉnh, chàng còn chưa kịp ló đầu khỏi gác xép xem có chuyện gì thì đã thấy tiếng chửi vang lên. Giọng mẹ chàng, nanh nọc và tục tĩu, và rất thản nhiên như thể đó là lời nói hàng ngày. Một câu chửi quá nặng dành cho một con vật nhỏ bé.

– Gớm, đồng bào xa tổ quốc đã lâu mà vẫn chửi thuần An na mít ra vần ra điệu như xưa, nhỉ! – Giọng ông Túc vang lên tưng tửng.

– Thằng Thanh đâu?

– Đi chơi rồi.

– Sao lại đi chơi?

– Thế cô bảo nó phải đi đâu? Đi chết chắc!

– Anh im mẹ anh đi. Không có gái này thì cả họ nhà anh cũng chết đói từ lâu rồi!

– Vâng, cảm ơn cô đã nhờ mẹ cô bố thí cho tôi một cái áo lông với một bộ xích líp Mifa về nuôi cả họ tôi trong suốt ba chục năm qua! Tôi đội ơn cô lắm lắm. Bố tôi đến lúc chết vẫn nhớ ơn cô.

– Cái gì?

– Bố tôi bảo là nhờ cô mà cố sống được đến ngót tám mươi. Cô không để thằng Thanh lại thì bố tôi chả có lý do gì mà sống lâu như thế. Khéo chết từ lúc non bảy mươi rồi.

– Ông già nói thế hay là từ cái mồm anh…

– Tất nhiên là từ cái mồm tôi – ông Túc cười hơ hơ.

– Tôi nói cho anh biết, không có ông già anh xin nài tôi đừng có phá thai thì nhà anh cũng tuyệt tự rồi. Anh chết đi cũng chả có đứa chống gậy đâu!

– Sao cô không nói luôn là con Nhung không phải con tôi nữa đi cho đủ bộ?

– Hoá ra anh cũng biết gớm nhỉ! Ừ, nó không phải con anh đâu đấy, anh chỉ là thằng tráng men thôi… Nói thật nhé, tôi chả ham gì cái nòi cái giống nhà anh. Cũng may thằng Thanh nó sáng sủa hiền lành nên tôi mới nhận. Nhưng mà ở với anh lâu, nó cũng hỏng rồi, gàn dở, đụt lại còn sĩ diện!

– Cô nói chuyện khó nghe quá rồi, liều liệu cái mồm đi! Thằng Thanh nó về bây giờ đấy. Nó thần tượng cô hết ý.

– Anh bỏ cái kiểu móc máy ấy đi, hãm lắm. Chính anh tiêm nhiễm vào đầu nó thói khí khái rởm đời rồi để con nặc nô kia bỏ bùa. Đấy anh xem, tự nhiên dẫn về rồi bây giờ nó chết mất xác có phải là…

– Cô câm miệng lại! Nó uất quá tự tử cũng vì cô với con Nhu thi nhau dồn ép thôi.

– Anh đừng có vu oan giá hoạ. Nó tự tử vì sảy xong lại nghe bác sĩ kết luận là từ giờ không có con được nữa…

– Thôi đi! Cô càng nói càng chối. Bác sĩ nào nói với bệnh nhân như thế! Tôi không nghe tận tai cô với con Nhu nói gì nhưng người cùng phòng người ta kể lại không sót một câu. Cô có cần đối chất không để tôi gọi điện? Mà tôi hỏi thật, cô ghét nó là vì thằng Thanh hay thằng Thìn “ngựa”?

– Anh…

Bà Nhã lại tuôn ra hàng tràng những từ ngữ không thể tục hơn nữa. Thanh đứng dậy nhìn qua gác xép xuống dưới nhà, bố chàng đeo kính cắm cúi vào chiếc đồng hồ, coi những lời chửi rủa của bà vợ cũ mang cái tên thanh tao như một âm thanh hỗn tạp không đáng quan tâm đến nữa.

* * *

Về tới khách sạn, hàng rào sắt đã quây kín lối vào, đồng hồ ở lễ tân chỉ sang một rưỡi đêm, Thanh mở cửa phòng rất khẽ, không khí im lìm của hành lang làm chàng cảm thấy yên tâm hơn. Chàng cố tình lang thang thật lâu một phần cũng vì lo rằng Uyên sẽ sang tìm. Cô gái Sài Gòn càng lúc càng tỏ ra nồng nàn. Uyên không phải là người xấu và tình cảm của cô với chàng dù không sâu sắc nhưng cũng đáng trân trọng, chàng không muốn phải quá phũ phàng với cô như đã từng làm với Hạnh Phương.

Chốt cửa lại, chàng cởi quần áo hong phía trước chiếc điều hoà. Chỉ định đi Hội An rồi trở về Đà Nẵng trong ngày, chàng không đem theo gì ngoài chiếc máy ảnh. Không máy tính, không quần áo thay, cũng chẳng có sạc điện thoại, thậm chí đến tiền chàng cũng chỉ còn chừng mươi ngàn lẻ. Thật may, Hội An là thị xã du lịch nên không thiếu những điểm rút tiền tự động.

Đối diện với thân hình để trần của mình trong gương, chàng thở ra nặng nhọc. Cảm giác buốt đầu báo hiệu một cơn cảm lạnh còn nỗi nhớ lại bùng lên thiêu đốt tâm can chàng. Đã cuối tháng mười hai, ngày kia sẽ là sinh nhật nàng và chàng thì vẫn kẹt ở dải đất miền Trung này ít nhất một tuần nữa. Dự lễ trao giải đêm 31 tháng 12 xong, các thí sinh sẽ còn phải tham gia một chương trình giao lưu với giới tin học miền Trung – Tây Nguyên và sinh viên Đại học Đà Nẵng vào ngày Truyền thống h