
ví dụ trên Internet cho hoàn thành mấy chục trang. Kim muốn đến văn phòng gặp Fernando nhưng hơi ngại, cuối cùng cô đi vào thư viện tìm sách chuẩn bị tối nay bắt tay vào làm lại bài thi bị rớt. Kim bực rà trên máy vi tính tất cả sách cần thiết cho môn này đã bị mượn hết. Mùa thi đã qua, sao sách lại bị vét đến mức này? Kim chắc chỉ có vài đám sinh viên nước ngoài trong nhóm bị rớt của cô đang giữ số sách này. Kim gọi điện cho vài đứa và ngạc nhiên nhận ra bon chúng vẫn còn đang xả hơi sau kỳ thi và chuẩn bị nghỉ hè. Thì ra không ai có ý định hai tháng sau thi lại như Kim, họ oải quá muốn năm sau học lại và gia nhập vào một nhóm nào đó. “Bọn họ không bị áp lực thời gian. Năm nay chưa xong thì còn năm sau – Kim ngao ngán – Chỉ có mình là phải xong hết trong một năm”. Suy nghĩ mãi không biết ai giữ sách, Kim đánh bạo đến hỏi thủ thư. Cô thật tình kể hoàn cảnh của mình: “Tôi bắt buộc phải trả nợ trong hai tháng nữa! Tôi cần gấp số sách này lắm. Cho tôi biết tên người nào đang giữ chúng, tôi sẽ đến xin mượn lại hoặc photo”. Người thủ thư gõ vài động tác lên bàn phím và trả lời cho Kim: “Fernando Carvalho, hệ Nghiên Cứu Sinh”. Kim suy nghĩ nát óc cũng không hiểu vì sao Fernando lại làm như vậy. Anh muốn “giết” cô, triệt đường thi cử hay bắt cô phải quỵ lụy mình. Giấu hết sách thì làm sao cô sống nổi. “Đồ độc ác!”. Kim vừa lầm bầm vừa tìm đến phòng Fernando, định hỏi cho ra lẽ. Giống mọi lần, phòng anh không đóng kín và bóng tụi sinh viên nữ luôn chập chờn bên trong. Kim kiên nhẫn chờ mọi người ra hết mới rụt rè đẩy cửa bước vào. Fernando đang cúi xuống máy tính, mặt nghiêm trang và buồn bã.
• – Chào anh! – Kim làm ra vẻ khách sáo – Anh khoẻ không?Fernando gượng cười, khách sáo không kém:
– À! Khoẻ, cám ơn!
– Em đến để…..
– Để xin lỗi anh phải không? – Fernando nhìn cô gợi ý.Kim chưng hửng:
– Sao? Tại sao phải xin lỗi anh chứ?
– Vì em đã làm anh buồn – Fernando thiểu não – Anh mệt mỏi sắp chết rồi đây!
– Sắp chết mà lúc nào cũng có mấy cô sinh viên xinh đẹp bao vây hả?
Fernando rầu rĩ:
– Thôi, bao vây kiểu đó không ham! Em có điểm hết mấy môn thi rồi phải không? Trừ cái môn của ông Portlock ra, anh thấy em cũng có nhiều điểm khá lắm.
– Anh theo dõi em kỹ qúa nhỉ? – Kim châm chọc.
– Anh định chiều nay đi làm về ghé qua khu học xá đưa sách cho em, nhưng giờ em đến đây rồi thì tiện thể em đem về luôn.Fernando đứng dâyk lục tủ lấy ra đống sách Kim đang cần. Hoá ra nh mượn số sách này cũng chỉ đơn giản là đưa cho cô “tự bơi” chứ không rắc rối như cô suy diễn. Kim hơi sượng vì đã nghĩ ngợi lung tung, cô cúi mặt không biết nói gì. Fernando có vẻ khá xa cách, anh đưa sách cho Kim xong thì quay trở lại bàn làm việc, cúi xuống máy vi tính vẻ chăm trú. Khuôn mặt nhìn nghiêng của Fernando với cái sóng mũi cao rất nam tính làm Kim rộn lòng nhưng anh nghiêm nghị và lạnh lùng, không để ý gì đến Kim nữa, xem cô như một sinh viên bình thường nào đó đến xin tài liệu rồi đứng xớ rớ hoài không chịu đi ra.
– Em….- Kim ấp úng- Em nghĩ mình nên cảm ơn anh vì đã tặng con búp bê.Không ngẩng đầu lên, Fernando lạnh lùng nói:
– Giờ mới cảm ơn hả? Không có gì!Kim buồn bã chào:
– Thôi em về…. Chúc anh làm việc tốt. Đi ngang qua phòng giáo sư Baddley, Kim thấy xe lăn của ông vừa từ trong chạy ra. Kim đứng lại chào, hỏi thăm ông đi Mỹ dự hội nghị có vui không. Giáo sư có vẻ ngạc nhiên hỏi lại: “Ủa, Fernando không kể gì cho em nghe sao? Tuần sau chúng tôi đi khoảng một tháng nữa, Có một dự án hợp tác rất thú vị”. Vẻ mặt buồn buồn của Kim làm giáo sư quan tâm: “Em học hành sao rồi? Thi đậu hết không? Luận văn làm gần xong chưa? Sách gì mà ôm trên tay nhiều quá vậy?”. Kim chậm rãi trả lời từng câu rồi chào ông bỏ đi. Giáo sư nhìn theo Kim, chép miệng, khẽ thở dài.
Ở bến xe bus, Kim tình cờ gặp Mauricio chạy xe đạp qua, anh vui vẻ cho biết mình lên trường gặp giáo sư đỡ đầu luận văn trước khi về Chile nghỉ hè, mùa thu khai giảng năm học sau mới quay lại Oxford. “Sao em buồn vậy?- Mauricio quan tâm- Bộ bị Fernando la nữa hả?”. Kim lắc đầu: “Anh ta không thèm la em nữa”. Mauricio thở dài, cầm tay Kim lên hôn: “Anh ta không la em cũng buồn hả? Vậy thôi em mê Fernando quá rồi còn chối hoài làm gì?”. Kim không trả lời, cô buồn bã ngồi lên chiếc đòn ngang trong lòng Mauricio cho anh đạp xe chở về, Hơi thở ấm áp của Mauricio sau gáy làm Kim đỡ cô đơn. Cô dựa vào cánh tay rắn chắc của Mauricio, miệng lẩm bẩm hát: “May mà có anh, đời còn dễ thương…..”. Mauricio không hiểu, nhưng anh đang mỉm cười. Những vòng xe đạp dần trôi qua những con phố cổ, nắng nhạt dần sau lưng hai người, những vạt gió mùa hè phơn phớt thổi, tóc Kim nhè nhẹ đậu trên môi Mauricio.
Mấy ngày trong tuần trôi quá dằng dặc. Mauricio đã về Chile, anh chia tay Kim bịn rịn làm cô phải trốn biệt anh trong phòng lúc taxi đến đón anh ra phi trường. Một nửa sinh viên trong khu học xá cũng nghỉ hè, căn nhà vắng lặng và trống trải nghe từng bước chân đi. Kim không biết làm gì vùi đầu vào học như điên. Cứ thay phiên nhau hết làm luận văn buổi sáng thì làm bài môn ông Portlock buổi ch