
cô rầm rầm như cháy nhà.
– Ai đó! – Kim thều thào.
– Anh đây!
– Mauricio hả?
– Không phải! Fernando đây!
Kim tỉnh ngủ tức khắc nhưng lì ra không ngồi dậy. “Đồ khùng! – cô làu bàu – Giờ này vác mặt đến làm gì nữa. Sáng thứ bảy sao không nằm ở nhà ngủ cho sướng con mắt đi!”
– Mở cửa! – Fernando lại đập cửa gọi.
– Về đi! Em mắc ngủ! – Kim gắt muốn rách cổ họng.
Fernando năn nỉ:
– Thôi mà, anh biết em thức rồi! Dậy đi!
– Không!
– Vậy thì thôi! Anh về đây! – Giọng Fernando trở nên lạnh băng – Chào!
Kim nhảy xuống giường như một con mèo, cô giương tai lên đoán xem anh đã đi đến đâu. Sáng cuối tuần hành lang vốn yên tĩnh nhưng chẳng nghe tiếng chân của Fernando, không lẽ anh bay đi? Kim tò mò mở cửa thò đầu ra.
– Chào buổi sáng! – Fernando đứng đó, mỉm cười lém lỉnh – Sao giờ này còn ngủ em, hôm nay bỏ tập thể dục hả? Lâu quá anh không kiểm tra nên em bỏ bê chuyện chạy bộ phải không?
– Mắc mớ gì đến anh? – Kim quạu.
– Trời ơi, sao em… hôi quá! – Fernando đẩy cửa bước vào, dí mũi vào người Kim – Áo em đầy mùi thuốc lá, tóc em toàn mùi thịt nướng, còn mùi bia nữa…
– Mắc mớ gì đến anh? – Kim leo lên giường trùm chăn làm bộ ngủ tiếp.
Fernando mỉm cười nhìn đám son phấn, nước hoa, kẹp tóc nằm lộn xộn trên bàn:
– Phòng em sao bề bộn quá! Anh chắc tối qua em diện dữ lắm!
– Mắc mớ gì đến anh! – Kim lầm bầm trong chăn, ngượng không dám ló mặt ra.
Fernando cầu hòa:
– Thôi dậy đi! Hôm nay trời đẹp lắm! Anh xin lỗi rồi mà! Sáng nay anh mời em đi pic-nic ở trong rừng nhé!
– Em buồn ngủ lắm, tối qua em không ngủ – Kim nửa muốn nhận lời nửa còn hờn giận – Anh cũng từng bị cơn buồn ngủ hành hạ anh hiểu mà. Thôi anh đi một mình đi!
Không thấy tiếng Fernando trả lời. Kim nghe anh làm gì đó lục đục chỗ bồn rửa mặt rồi mở cửa phòng bỏ đi. Kim chờ một lúc không thấy động tĩnh gì mới lò dò mở chăn ngồi dậy. Fernando bỏ đi thật rồi. “Đồ đàn ông cà chớn!”, Kim ức muốn chưởi oang lên. Cô đứng trên giường làm động tác thủ võ như muốn cho Fernando vô hình một nắm đấm vì cái tội “nghe theo những gì con gái nói”. Đúng lúc đó, Fernando lại xuất hiện với khay đồ ăn sáng cùng bình trà nghi ngút khói, lọ mứt dâu và mấy lát bánh mì mới nướng thơm phứt.
– À, dậy rồi đó hả? – Fernando lên tiếng, cố phớt lờ hành động đứng trên giường giơ tay múa chân như tâm thần của Kim – Ăn sáng đi!
– Ủa!? – Kim nói được một tiếng rồi “á khẩu” luôn.
Fernando vẫn giữ vẻ mặt bình thản:
– Sao vậy? Chắc tại chưa đánh răng phải không? Anh bôi kem lên bàn chải cho em rồi đó! Leo xuống đánh răng đi rồi ăn sáng cho nóng. Mau lên!
Cái giọng ra lệnh của Fernando làm Kim thấy “thân quen” hơn khi nghe anh dịu dàng. Cô líu ríu đến bên bồn rửa mặt. Thì ra lúc cô giận dỗi trùm chăn thì anh đã chuẩn bị bàn chải và xuống bếp nướng bánh mì. Kim ngồi xuống khay trà, nhận trên tay Fernando lát bánh đã phết bơ và mứt ăn như một con mèo ngoan ngoãn.
Fernando nhìn Kim mỉm cười hỏi:
– Chắc ở Việt Nam em cũng hay được phục vụ như vầy phải không? Thấy em có vẻ rất thoải mái. Thông thường em được ai “cưng” như vậy?
– Mẹ, chị, hoặc là… người giúp việc.
– Ở đây chỉ có bạn trai hoặc chồng – Fernando nhìn sâu vào mắt Kim – … sau một đêm “vui vẻ” mới chịu hầu hạ, đem đồ ăn sáng dâng tận giường như vậy thôi.
– Hứ! – Kim uống ly trà nóng xong khoan khoá
i hỏi lại – Ở đâu ra trà, bơ, mứt, bánh mì và cả cái khay này nữa?
Fernando tỉnh bơ:
– Của anh chứ của ai! Anh đem lại đó! Để trong bếp!
– Sao? – Kim ngơ ngác.
– Anh chuẩn bị một giỏ đồ ăn để rủ em đi picnic trong rừng. Em không đi thì anh làm cho em ăn tại chỗ luôn! – Fernando đứng dậy mở của sổ cho không khí trong lành tràn vào phòng – Nhưng mà hơi uổng, một buổi sáng đẹp trời như thế này mà nhốt mình trong bốn bức tường thì…
– Thì sao?
Fernando say sưa nói:
– Em chưa bao giờ được hái nấm, được lượm trái thông trong rừng phải không? Ở đó còn có chim hót ríu rít, mấy con sóc dám nhảy xuống xin bánh mì và ở con suối gần đó toàn là đá cuội đủ màu đẹp như những viên kẹo.• Kim không đáp, cô đang nghiêng đầu nhìn Fernando bằng một vẻ lạ lẫm chưa từng có. Anh hơi cụt hứng, có vẻ ngượng trước ánh mắt lộ liễu của Kim, nhìn lại Kim dò xét:
– Gì? Sao nhìn anh như người ngoài hành tinh vậy?
– Anh mà cũng biết yêu thiên nhiên, có thời giờ đi nghe chim hót, chịu nhẫn nại kết bạn với sóc và lãng mạn đến mức nhìn đá cuội ra những viên kẹo đủ màu sao?
– Tại sao không? – Fernando nén cười hỏi lại.
Kim mỉm cười châm chọc:
– À, vậy hả? Em tưởng anh chỉ biết đọc sách nghiên cứu, làm việc theo đúng kế hoạch đặt ra, sắp xếp thời gian một cách hợp lý để đạt được càng nhiều mục tiêu càng tốt. Anh đã chẳng nói “Thượng đế không phân biệt màu da, quốc tịch, sắc tộc khi công bằng cho tất cả chúng ta hai mươi bốn giờ trong ngày. Vậy sao có nước giàu và nước nghèo, có người thành đạt và người thất bại, có người làm được bao nhiêu thành quả và có người chỉ biết ngủ ngày? Sự khác biệt đó chẳng phải là vì chúng ta không biết dùng thời giờ một cách hợp lý sao?”. Nếu hôm nay anh đi pic-nic trong rừng, không phải anh đã phí thời giờ để đ