Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ôsin nổi loạn

Ôsin nổi loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328073

Bình chọn: 9.00/10/807 lượt.

t ti vi lên xem đúng lúc có phim Thành Long chiếc kênh HBO vào ban đêm. Kim Anh cười ngặt nghẽo trước những cảnh hài trong phim, rồi lại chăm chú xem những quyền cước.

Đúng 20 phút sau, Thế Du bưng lên 2 món mà Kim Anh yêu cầu. Anh sựng lại khi thấy Kim Anh hoàn toàn bình thường, vỏ bánh vỏ sữa vứt lởm chởm, mắt dán vào xem phim. Mặt anh đanh lại, mắt giật giật.

– Xong rồi, ăn đi.

Kim Anh nhìn khay đồ ăn. “ Oa, tên này cũng có khiếu nấu ăn đấy nhỉ, cháo chắc mua cháo sẵn rồi đun lại, mì ý nhìn mà them. Nhưng tên này mà cũng biết làm cơ á, nhỡ hắn ghét mình quá rồi hạ thủ mình thì sao.”

Kim Anh cười từ chối:

– Thôi tôi ăn cánh uống sữa no rồi. Cảm ơn cậu.

“ Grắc…” Tiếng bẻ tay của Thế Du vang lên, bầu không khi u ám.

– Này này, đừng manh động nhé. Thật sự là tôi ăn no rồi. Tôi thấy cậu cũng mệt rồi hay là tự thưởng cho mình đi. Hì hì..

Kim Anh cố đưa đẩy chiếc khay đồ ăn đến trước mặt Thế Du vẻ quan tâm.

“ Grắc…” Tiếng vặn cổ, cùng hàng loạt các động tác co giãn xương diễn ra.

– ăn hay không.

Tiếng nói gằn vang lên. Kim Anh vả cả mồ hôi, miệng lắp bắp nhìn Thế Du:

– ăn , ăn..

– Tốt.. ăn đi.

Kim Anh ngoan ngoãn cầm muỗng lên vừa húp cháo vừa lo sợ nhìn Thế Du, ăn đến miếng cuối cùng Kim Anh mới phát hiện cháo rất ngon, tía tô làm người cô có vẻ thong suốt hơn nhiều. Lại quay sang xoắn từng sợi mỳ Ý. Kim Anh vừa cho một miếng vào mồm mắt bỗng sang lên.

Thế Du thấy lại, hỏi:

– Không ăn được à.

Kim Anh lắc đầu, xong lại gật gù:

– Ngon thật, cậu mua ở đâu thế.

Thế Du cười nhẹ, xoa đầu cô rồi thản nhiên nói:

– Là tôi làm.

– No chết mất.

– Nữa không?

– Thôi thôi, cậu muốn tôi vỡ bụng mà chết à, đồ thẩm hiểm.

Kim Anh trợn mắt lên nhìn, ngửa người ra sau tay xoa xoa bụng, không ngờ Thế Du lại có tài lẻ thế cứ tưởng hắn chỉ biết làm dáng để làm hotboy thôi chứ.

– ăn xong rồi dọn đi nhớ. Tôi ngủ trước.

Thế Du dảo bước nhanh nhưng đi được vài bước lại bị tiếng rên rỉ khổ sở của Kim Anh kéo lại, Anh quay người lại đứng yên tại chỗ:

– Đừng dùng một chiêu hai lần thế chứ.

– Đau… đau thật.- Kim Anh sau khi quá tham ăn không nghĩ đến hậu quả sau này, hiện tại đang quằn quại kêu lên.

Thế Du nhíu mày nhìn biểu hiện trên mặt Kim Anh.

Sắc mặt tái lại, mặt túa mồ hôi, răng cắn vào chịu đựng những biểu hiện này rất quen thuộc anh đã từng trải qua rất nhiều biểu hiện như thế. Thường bị những cơn đau hành hạ nên anh rất hiểu cảm giác của Kim Anh lúc này.

Chạy vội vào phòng tìm thuốc đau bụng thường dùng của mình tiện tay với luôn cốc nước.

– Uống.

Kim Anh một tay ôm bụng tay kia cho thuốc vào miệng nuốt chửng.

– Cậu nằm đây nghỉ một lúc nữa rồi phòng ngủ.

Kim Anh không phản ứng chỉ làm theo.

Thế Du không nói không dằng xắn tay áo lên thu dọn đồ xuống rửa, dọn dẹp sạch sẽ thần sắc đã không còn tươi tỉnh.

Quả thật thuốc của Thế Du rất hiệu quả, một lúc sau đã không thấy đau nữa.

May lần này đau bụng kịp thời nên không phải dọn, hà hà.

Kim Anh cười thầm khi thấy Thế Du đang xếp nốt chiếc đĩa cuối cùng lên khay đựng, cô ngồi dậy định xỏ chân xuống thì đã thấy một cánh tay kéo ở tay mình:

– Cần đỡ không, tôi dìu cậu vào phòng.

– Thôi khỏi.

Nhìn thấy đống thuốc trên bàn, Kim Anh liếc nhìn anh rồi ngập ngừng hỏi L

– Mà sao trong phòng cậu nhiều thuốc liên quan đến bao tử dạ dày thế?

Thế Du thất sắc vơ vội đống thuốc còn lại cho vào túi áo.

– Cậu vào phòng tôi.

“ Chết rồi, mình ngu quá tự nhiên lắm chuyện hỏi…”

– Thì.. thì tôi chỉ tham quan chút thôi mà.

– Cậu … còn thấy gì nữa không.- Thế Du gằn giọng hỏi.

– Có mấy lọ thuôcs thôi, còn gì nữa à?

Càng nói về sau cô càng nhỏ giọng, nhưng tính tò mò lại chỗi dậy, còn có bí mật trong căn phòng đó.

Thế Du vừa quay mặt đi Kim Anh liền dứ dứ nắm đấm sau lưng cậu miệng không ngừng lẩm bẩm “ Khó khăn như ông già.”

Về phòng trên gác, đầu không ngừng hoạt động suy nghĩ về những hành động hôm nay, những điều bí mật mà Thế Du ngập ngừng.

– Chẳng nhẽ cậu ta có bí mật thật.

– Lại còn mấy lọ thuốc nữa chứ cậu ta bị bệnh gì sao.

Kim Anh hình thành kế hoạch trong đầu mình rồi ngủ lúc nào không hay.

…………………..

– Dậy… dậy đi.

– Dậy đi… Thế Du.

Vì hôm qua cũng được ngủ cả ngày tiếp lúc nãy cũng được chợp mắt một lúc, tinh lực của Kim Anh rất dồi dào, cô không ngần ngại chạy thẳng vào phòng Thế Du phá giấc ngủ ngàn vàng của anh.

– Cút ra.

Tiếng nói lè nhè cùng hành động không hợp tác.

Kim Anh cười gian xảo, xoa hai bàn tay vào nhau và rồi… “bốp”

Tiếng vỗ mông thật kêu. Thế Du bật thẳng người dậy mặt trắng bệch.

“ Có tác dụng đấy chứ.” . Chưa dứt khỏi suy nghĩ thì Thế Du lại lật đổ người xuống nệm tiếp tục ngủ. Kim Anh há hốc mồm không biết nói gì nhưng bên cạnh chiếc đèn lại sáng lên.

Cô đứng thẳng dậy vuốt vuốt cổ họng:

– È… hèm… 1 2 3 4… hèm hèm…

Vừa dứt đoạn thử giọng Kim Anh liền tiến đến gần Thế Du cúi xuống hét thật to và đều như nệm thần chú với công suất hết cỡ của loa phóng thanh: “ Dậy đi… dậy đi… dậy đi….”

Thế Du đang mơ màng bỗng dưng bị tiếng động kinh dị bên tai làm cho tnhr cả ngủ, sắc mặt bơ phờ. Hôm qua không ngủ được vì sợ Kim A