Old school Swatch Watches
Ôsin nổi loạn

Ôsin nổi loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325223

Bình chọn: 9.00/10/522 lượt.

bàn đến vấn đề này nữa.

Ông đứng dậy đi ra ngoài để Kim Anh ngồi thừ người trên ghế.

” Phải làm sao đây . Phải làm sao bây giờ chắc mình sẽ chết buồn mất . Không người quen. Không bạn bè, trời ơi…”

Kim Anh nghĩ đến viễn cảnh suốt ngày ở trong nhà mà không được đi chơi đâu. Cô bặm môi tưởng như sắp bật máu. Cãi ba thì cô chắc chắn không dám rồi. Cô mất mẹ từ lúc 2 tuổi Kim Anh chỉ còn ba. Ba là người chăm sóc cô. Vì muốn chăm lo cho cô mà ông đã không đi thêm bước nữa để dành hết tình yêu thương để bù đắp cả tình thương của mẹ cho cô. Tuy vậy nhưng ông cũng rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con gái. Vì thế Kim Anh luôn nghe lời ông không để ông phải tức giận lúc đó thì phiền thật. Kim Anh thở dài não nề ra sân ngồi lên chiếc xích đu nghĩ ngợi mông lung.

Thế Du đứng ngoài cổng í ới gọi mãi Kim Anh mới nghe thấy. Đang bực cô quát:

– Gọi lắm vậy tao không điếc đâu .

Thế Du bực không kém gì vì nãy giờ gọi khan cả cổ cô mới ra mà lại còn cạu gắt với mình:

– Mày không điếc chỉ lãng thôi đúng kô. Bác Phùng đâu.

Kim Anh cộc cằn:

– Đi rồi.

– Đi đâu ?

– Tao kô biết.

Thế Du dặn:

– Khi nào bác Phùng về thì bảo qua nhà bác Trịnh có việc nhé.

Kim Anh đung đưa chân:

– Biết rồi. Hết chuyện chưa. Hết rồi thì về đi. Tao đang bận.

Thế Du nhìn Kim Anh ngứa cả mắt. Nó không cả thèm mở cổng cho mình mà cứ ngồi ì trên xích đu lại còn bảo bận nữa chứ. Thế Du cúi xuống tìm viên gạch bé ném vào người Kim Anh rồi không quên nói vọng vào:

– Chết mày đi.

Kim Anh bất ngờ bị ném đá cô định chạy đuổi theo nhưng nó đã biến mất từ đời nào rồi. Kim Anh đã bực lại còn tức hơn:

– Đúng là đồ ôn dịch.

Thoắt cái đã đến ngày phải lên đường Thế Nam cùng ba mình đến tiễn ông Phùng cùng Kim Anh ra sân bay . Ông Phùng hỏi:

– Thằng Du đâu rồi anh Trình.

– À. Nó qua nhà bạn chơi rồi với lại tôi cũng chưa nói cho nó biết việc anh và bé Kim Anh đi.

Ông Trình tiếp:

– Kim Anh đi phải ngoan nhé . Ông cũng giữ gìn sức khỏe đấy đừng tham việc quá . – Ông xoa đầu Kim Anh rồi quay sang đập nhẹ vào vai ông Phùng.

Ông Phùng nắm tay người bạn thân:

– Yên tâm tôi còn đủ sức mà.

Ông Trình đưa cho Kim Anh một chiếc hộp xinh xắn:

– Tặng con đó. Con dâu tương lai.

Kim Anh cười. Cô đã quen với cách gọi này rồi nên không thấy gì làm lạ. Cô mở hộp ra:

– Ôi … đẹp quá. Bác đeo cho con nhé. – Kim Anh vừa nói vừa trao chiếc dây chuyền ra cho ông.

Ông Trình nhìn cô trìu mến:

– Được thôi.

Đeo sợi dây chuyền cho Kim Anh xong ông Phùng kéo nhau ra một góc nói chuyện gì đấy rồi quay lại .

Bỗng tiếng phát thanh trên sân bay làm gián đoạn cuộc nói chuyện của mọi người.

” Chuyến bay đến Anh đã đến giờ khởi hành. Mời hành khách làm nhanh thủ tục và đến cửa soát vé.”

Ông Phùng lên tiếng:

– Thôi đến giờ rồi. Mọi người ở lại mạnh khỏe. Tôi đi đây.

Thế Nam vẫy tay chào hai người:

– Bác và em đi mạnh khỏe nhé. Kim Anh nhớ lien lạc thường xuyên với anh đấy.

Kim Anh mặt ỉu xìu vẫy tay chào lại rồi kéo chiếc va ly đi theo ba mình .

Trong lòng cô lúc này chợt cảm thấy thiếu vắng và hụt hẫng thứ gì đấy. Nhưng không biết là thứ cảm giác gì. Cô cứ ngoái lại tìm mà không biết tìm hình bóng của ai.

Ở nhà Thiên. Thế Du đang ngồi nói chuyện bỗng thấy cảm giác gì đó nhói trong tim.

——————————————————————————————

5 năm sau.

Phần 4: Ép duyên

5 năm sau.

– Kim Anh đi từ từ thôi con.

Kim Anh qay lại cười tươi nói với ba:

– Sắp về nhà rồi ba ơi. Con vui quá.

Ông Phùng mỉm cười nhìn con gái. Vì công việc bên Anh cũng đã phát triển thuận lợi. Nên ông giao lại cho em ông là Phùng Kỉ tiếp quản rồi mình cùng con gái về nước, Hai cha con ông gọi taxi về. Vừa xuống xe, Kim Anh bước nhanh xuống vươn vái hít thở vẻ khoan khoái nhìn ngôi nhà thân yêu của mình. Đưa mắt nhìn sang nhà Thế Nam cô thật bỡ ngỡ trước sự đồ sộ của nó. Lúc trước mới chỉ là căn nhà 3 tầng mà bây giờ đã xây thành một ngôi biệt thự thao lối kiến trúc của Phương Tây rất đẹp. Cả một khuôn viên rộng toàn cây cảnh nó không khác gì một tòa lâu đài cổ kính của Tây Âu cả.

Ông Phùng thấy con gái ngơ ngác ngắm căn nhà, ông vỗ nhẹ vai con nói:

– Định ngắm đến bao giờ đây con gái vào nhà nghỉ một lúc rồi ba con mình qua chào hỏi bác Trình.

Kim Anh gật đầu nhanh:

– Dạ.

Vì ông Phùng đã gọi điện cho bà giúp việc hồi trước để đến dọn dẹp lại căn nhà nên căn nhà khá gọn gàng sạch đẹp và cáhc bày trí vẫn như xưa. Làm cho Kim Anh xúc động chỉ muốn hét thật to. Đã bao ngày trăn trở nhớ về quê nhà.

Cô xách va li vào nhà, lên căn phòng thân quen của mình, cô thả người xuống chiếc giường nệm êm ái ” Cảm giác thật dễ chịu “. Kim Anh suy nghĩ gì đó, nét tươi tỉnh hiện rõ trên mặt cô rồi cô thiếp đi lúc nào không biết.

Nu cười vẫn còn vương vấn trên môi.

Ông Phùng nghỉ ngơi được một lúc rồi ông lên phòng Kim Anh, mở cửa ra ông thấy con gái vẫn đang ngủ ông cười lắc đầu rồi khẽ khép cửa lại. Một mình ông qua nhà ông Trình để chào hỏi:

Vừa đến cổng ông Phùng đã gặp Thế Nam, Thế Nam sững một lát rồi vui mừng nhìn ông.

– Bác Phùng phải không ạ. Bác về lúc nào sao không bảo con ra đón. Kim Anh đâu rồi bác.

Ông P