
n nhìn thấy có ba ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, một của ông quản gia và hai của hai người đàn ông ngồi trên sofa.
Chết tiêu! Đến lượt mình rồi sao.
Mỉm cười, làm bộ thản nhiên, cô bỏ nửa cái bánh mì ăn dở vào trong bì ni long lấy dây thun buộc lại, kéo khóa ba lô bỏ vào trong sau đó đeo ba lô lên vai, động tác rất nhanh chóng và linh hoạt.
Nhảy một cái, cô đến trước mặt cả ba cúi đầu.
“Xin lỗi ạ, vì thấy ba người nói chuyện vui vẻ nên tôi tranh thủ, mong rằng ba người không để ý.”
“Không sao.” Tư Đồ Việt lên tiếng trước, anh cảm thấy từ nét mặt cho đến mọi hành động của cô gái này đều rất thú vị.
“Đến lượt tôi phỏng vấn rồi sao?” Ủa! Hình như có mùi thức ăn! Tiêu Tung Thục liếc mắt qua lại phát hiện ra miệng mình dính mẩu bánh mỳ liền lè lưỡi ra liếm sạch.
“Phụt!” Tư Đồ Việt không nhịn được liền cười phụt. Người mà làm như động vật. Cái lưỡi cũng dài thật, như lưỡi của ếch truyền nhân.
Không thấy buồn cười như em trai, Tư Đồ Trác trừng mắt nhìn cô nữ sinh nhỏ bé đeo ba lô.
Cô gái này có lẽ còn rất nhỏ, tuổi đời anh đoán không đến hai mươi. Ban đầu nhìn cô rất giống một con sóc nhỏ nhưng giờ khi đã nhìn kỹ anh thấy giống người mới từ trên núi xuống.
Bộ dạng lôi thôi nhếch nhác quẩy thêm cái ba lô to đùng đi phỏng vấn, đây là lần đầu tiên anh gặp một người bất lịch sự như cô. Tư Đồ Việt khoanh tròn vào tờ lý lịch.
“Mời ngồi.” Dù xác định không tuyển cô nhưng anh vẫn muốn cho cô một cơ hội. Nếu cô thực sự muốn làm công việc này, cô cần phải thay đổi ấn tượng ban đầu với anh.
“Vâng, cám ơn.” Cô đi đến sofa ngồi xuống.
Cầm tờ lý lịch, Tư Đồ Trác không ngẩng đầu lên hỏi. “Tại sao cô lại đến đây phỏng vấn công việc này?”
“Vì tôi chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, không biết sử dụng máy vi tính, không có bằng lái xe, cho nên nghề giúp việc thích hợp nhất với tôi.”
Khi nói ra bằng cấp của mình, gương mặt Tiêu Tung Thục tràn đầy tự tin, cô ngẩng cao đầu ưỡn ngực, từ đầu đến cuối đều mỉm cười.
Nhưng Tư Đồ Trác thì há cả miệng ra, đây là lần đầu tiên anh gặp một người tự tin với tấm bằng trung học. Làm như là có rất ít người lấy được tấm bằng đó?
Là người đứng đầu tập đoàn có hàng trăm nhân viên, tất cả đều có bằng đỏ, cho nên anh thấy cô gái này rất kỳ quặc, tự hào với việc mình chỉ có bằng trung học và còn cảm thấy tự tin khi không biết sử dụng máy vi tính.”
Vì cô kỳ quặc nên Tư Đồ Trác chưa muốn mời cô về.
“Vậy sở trường của cô là gì?”
“Làm việc nhà, giặt quần áo, thông bồn cầu, việc gì tôi cũng làm được”.
“Phì!” Tư Đồ Việt lại cười phì. Trời! Buồn cười quá. Thông bồn cầu mà cũng được gọi là sở trường sao? Đây là lần đầu tiên anh nghe một người nói như vậy. Ha ha ha~
Mặt đen thui, Tư Đồ Trác vẫn muốn cho cô một cơ hội. “Còn gì nữa?”
“Tôi còn có thể quét sân, hốt rác, lau cửa sổ, thay tã với tốc độ cực nhanh.”
Nói đến tốc độ làm việc, cô rất tự tin.
“Phì!” Tư Đồ Việt ôm bụng cười.
Tư Đồ Trác hít sâu, rất muốn vứt lý lịch vào sọt rác.
“Cô nghe cho rõ đây, ở đây không có trẻ sơ sinh.”
“Thật hả?” Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi sau đó nở nụ cười. “Không sao, tôi có thể thay tã cho người già.”
“Ha ha ha.” Tư Đồ Việt ngả người ra ghế sofa cười to, còn Trư Đồ Trác vẫn làm mặt lạnh khiến người khác không thể biết được anh đang nghĩ gì nhưng sau 5 phút phỏng vấn thì trán anh đã nổi đầy gân xanh.
“Ở đây cũng không có người già.” Anh trừng mắt nhìn cô gái ngu ngốc – người ứng tuyển thứ 59. Anh không thể giải thích được tâm trạng của mình lúc này.
Anh chưa từng gặp người nào coi việc thông bồn cầu và thay tã là sở trường.
“Cũng không có người già sao?” Tiêu Tung Thục nghiêng đầu suy nghĩ rồi nở nụ cười tươi như hoa. “Không sao, chừng nào anh già tôi sẽ chăm sóc cho anh, tin tôi đi, tốc độ làm việc của tôi cực nhanh, tôi sẽ không để anh bị ốm.” Cô tự tin nói.
“Ha ha ha. Hài hết sức. Tôi thích cô rồi đó.”
Tư Đồ Việt ôm bụng cười lăn cười bò, cười chảy cả nước mắt.
“Tư Đồ Việt, trật tự đi!”. Mặt Tư Đồ Trác không cảm xúc, anh nhíu mày trừng mắt nhìn Tư Đồ Việt.
Nhưng Tư Đồ Việt không sợ anh trai, càng cười to hơn và còn nói:
“Anh Hai! Cô này được đó, nhận cô ấy vào làm. Vừa có thể thông bồn cầu lại có thể thay tã, già trẻ gì cô ấy cũng làm được. Chừng anh cũng già mà, đằng nào trong tương lai anh cũng phải có em bé, sướng quá rồi còn gì.” Nói xong, nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của anh trai, Tư Đồ Việt tưởng tượng ra cảnh anh trai mình đóng bỉm cười đau cả bụng.
“Mày mới là người sướng nhất. Mày đừng quên anh đang tuyển người giúp việc cho mày, người cô ấy chăm sóc sẽ là mày đó.” Dứt lời, Tư Đồ Trác nhìn xuống quần của em trai, cười khẩy một cái.
“Ặc…” Bị phủ đầu, Tư Đồ Việt lúng túng sờ mũi, không dám cười nữa.
“Tên cô là gì?” Tờ lý lịch bị nhòe nước nên anh không thể nhìn rõ.
“Tiêu Tung Thục.” Cô nói to.
“Tên gì?” Tư Đồ Trác nghe không rõ.
“Tiêu Tung Thục!” Cô nói to hơn. “Tiêu trong ‘tiêu tường’, tung âm đồng âm với ‘tùng thụ’, thục trong ‘thục nữ’, phát âm giống con sóc nhỏ nên biệt danh của tôi là ‘Sóc Nhỏ’”. Khi cô nói, hai chiếc răng cửa lóe sáng dưới ánh nắng mặt trời trông rất giống một con