
họ rốt cuộc có thể đoàn viên rồi, cô lại có thể làm nũng với cha rồi.
Người đàn ông túm lấy cô, dùng sức bơi lên. Quan Vũ Hạm nhắm mắt không nhúc nhích.
Anh ta lôi Quan Vũ Hạm lên bờ, không chút do dự cởi áo ngoài của cô ra, sau đó bắt đầu hô hấp nhân tạo.
Ý trời, tất cả đều là ý trời.
Người này chính là Quan Hùng Phách, anh ta cố gắng cấp cứu cho Vũ Hạm, lúc này đưa đến bệnh viện chỉ sợ đã chậm. Thì ra Quan Hùng Phách vẫn phái người âm thầm bảo vệ Quan Vũ Hạm, bởi vì anh hi vọng cô được bình an, khi Quan Vũ Hạm đau khổ rời khỏi nhà, thủ hạ đã cảm thấy không tốt nên đã gọi điện cho Quan Hùng Phách, may mắn chạy đến kịp thời, nếu không sẽ xảy ra bi kịch. Thấy Quan Vũ Hạm ho sặc sụa, anh mới yên tâm.
Tại sao cô gái này lại phải gánh chịu bao nhiêu đau khổ mà lại, cái này chẳng lẽ là số mệnh?
Quan Hùng Phách nhìn Quan Vũ Hạm nghĩ trong lòng: có lẽ kiếp trước bọn họ là vợ chồng, nếu không sao càng nhìn cô càng thấy quen, tất cả những đụng chạm da thịt đều rất quen thuộc. Cô gái trước mắt giống như là bà xã của mình, giờ phút này người đàn ông đã từng phóng đãng, lòng dạ độc ác này không hiểu sao trở nên có chút dịu dàng. Quan Hùng Phách cài lại nút áo cho Quan Vũ Hạm, lưu luyến nhìn mỗi tấc da thịt vừa rồi.
Thủ hạ bên cạnh nghĩ thầm: Lão đại có vấn đề thật rồi! Từ khi nào thì ánh mắt lại dịu dàng như vậy!
“Vào trong xe, lấy áo khoác về đây.” Quan Hùng Phách ra lệnh cho thuộc hạ, đồng thời cầm điện thoại di động lên, “120 phải không? Bờ sông Thanh Phong có một cô gái nhảy sông tự vẫn, tới đây nhanh.”
Quan Hùng Phách cúp máy, đem áo của mình đắp lên người Quan Vũ Hạm, xe cứu thương đến rất nhanh. Quả nhiên xe cấp cứu đến, Quan Hùng Phách đứng dậy rời đi. Y tá mang Quan Vũ Hạm đặt vào trong xe cấp cứu, lái đi, Quan Hùng Phách từ trong chỗ tối đi ra, ngoài nhớ nhung cũng chỉ có nhớ nhung.
Xe cấp cứu đi tới bệnh viện, vừa lúc đụng phải cha con Lâm Đông đi ra ngoài, hai người họ đã thu xếp xong cho cha mẹ Quan Vũ Hạm, chỉ chờ tổ chức đám tang.
“Tránh ra, tránh ra.” Xe cấp cứu dừng lại, y tá mở cửa xela hét, cha con Lâm đông tránh qua một bên, cho đến khi thấy Quan Vũ Hạm mang bình dưỡng khí thì đều sững sờ.
“Hạm Hạm…”Lâm Đông nhào tới.
“Tránh ra.” Y tá đẩy xe với tốc độ rất nhanh.
Lâm Trí chạy theo gọi, “Bà xã, bà xã….” Quan Vũ Hạmđược đưa vào phòng cấp cứu, Lâm Trí kéo tài xế hỏi, “Nói cho tôi biết vừa xảy ra chuyện gì?”
“Mới vừa rồi có người gọi điện nói có người nhảy sông tự vẫn.” Tài xế mặt không chút thay đổi nói, việc không liên quan đến mình thì vắt chân ngồi xem.
Chương 69: Mạng Của Em Không Chỉ Là Của Em
Sau khi được bác sĩ chuẩn trị, Quan Vũ Hạm được ra khỏi phòng cấp cứu.
“Bà xã, tại sao?” Lâm Trí đau lòng nhìn cô.
Quan Vũ Hạm không nói câu nào, trong lòng trống rỗng, lục phủ ngũ tạng cũng như bị lấy đi hết. Cô bắt đầu rơi lệ, nhưng không phát ra tiếng nào, sau này chỉ có thể tưởng niệm, cô đã không thể cầm đôi tay ấm áp kia của mẹ, nghĩ đến đây thì nước mắt muốn dừng cũng không dừng được, sau khi rơi xuống nước cảm thấy ba kéo tay mình, vì sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ ba không muốn cô đi cùng?
“Bà xã, anh chỉ muốn cho em biết, em còn có anh, còn có anh yêu em… Em nhất định phải tin anh, chuyện như thế này không được xảy ra nữa, mạng của em không chỉ là của em, bắt đầu từ hôm nay cái mạng này là của Lâm Trí anh, chừng nào anh còn sống, anh sẽ không để em chết.” Lâm Trí đau khổ nói ra những lời trong lòng mình. Cho dù tổn thương cô, nhưng cậu vẫn muốn nói, cô là của cậu, hắn không thể không có cô.
Quan Vũ Hạm không nói lời nào, thân thể cuộn tròn, lặng lẽ rơi lệ.
Ba ngày sau, cha mẹ Quan Vũ Hạm được chôn cất ở nơi tốt nhất, đều là do Lâm Đông an bài, hai vợ chồng chôn cùng nhau. Không cần sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cần chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, vì sao lại có câu này, Quan Vũ Hạm thật hận, thật là ác độc.
Trước bia mộ.
Quan Vũ Hạm mặc quần áo màu đen, đeo kính râm đứng trước mộ, môi mím chặt, một thân màu đen làm nổi bật làn da tái nhợt của cô. Lòng của cô đau như bị dao cứa, nước mắt không ngừng rơi, thì ra khoảng cách xa nhất trên đời là sống và chết, chớp mắt cha mẹ đã trở thành người không cùng thế giới với mình. Loại đau khổ tê tâm liệt phế này làm cho cô khóc không ra tiếng.
Những chuyện kia, những người đó, không ngừng rời xa, không ngừng bị quên lãng, trong một không gian mênh mông vô hạn, vừa tốt đẹp, vừa lạnh lẽo, vừa thê lương, ưu thương nối tiếp, người người không cùng một phương thức mà cáo biệt.
Trong mắt Lâm Trí đau lòng, đã ba ngày nay Quan Vũ Hạm không nói một câu nào, khuôn mặt xinh đẹp vì đau lòng mà trở nên thê lương. Bây giờ cô cần nhất chính là thời gian, cậu muốn dùng thời gian yêu cô, thương cô, cưng chiều cô. Hiện tại cậu không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi, chờ bà xã thoát ra khỏi đau khổ, cậu sẽ nghênh đón cô trở về.
Ba tháng sau.
“Bà xã.” Lâm Trí vừa tan làm, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu.
Quan Vũ Hạm từ ban công chạy ra, trong tay còn đang cầm bình tưới nước, “Về rồi à.”
“Nhắm mắt lại.”
Quan Vũ Hạm ngoan