
ến kỳ, cám ơn anh đã quan tâm, tạm biệt.
Thương Hải Tình.”
Lập tức, Hàn Quang Lỗi tâm đều lạnh, đông lạnh thành băng, mênh mông nhất thời hóa thành vô lực tro tàn.
Anh lập tức mở tủ quần áo ra, trước mắt trống rỗng, đem tia hy vọng cuối cùng mà anh chờ mong giẫm đạp xuống chân.
Cô đi rồi, mở ra tờ giấy, để chiếc nhẫn qua bên cạnh, ngay cả giáp mặt nói lời từ biệt cũng không chịu, liền thừa dịp thời điểm anh đi công tác, không nói một tiếng rời đi.
Gắt gao nắm chặt thành quyền, sự phẫn nộ cùng thất vọng đồng thời chiếm cứ thân thể anh.
Hay cho một Thương Hải Tình, hay cho một Thương Hải Tình không tim không phổi!
Hoàn toàn bỏ qua sự chân thành của anh đối với cuộc hôn nhân này, coi thường sự sủng ái mà anh liều lĩnh thể hiện với cô, để qua một bên tình yêu của anh đối với cô……
Cô đem Hàn Quang Lỗi anh trở thành cái gì? Một tên ngu ngốc? Một tên không quan trọng? Một tên tùy thời đều có thể vứt bỏ như rác?!
Tâm thần đau đớn đến tê liệt, Hàn Quang Lỗi điên cuồng quét ngang những đồ vật trong gian phòng, hoa hồng trong tay, không chịu nổi sự tàn phá của anh, đóa hoa tan nát, chỉ để lại cành hoa trụi lủi, tựa như tim của anh, chỉ còn lạnh như băng.
Nhẫn kim cương trong lòng không cách nào rút ra, chiếc nhẫn kết hôn trong tay lại kích thích anh, anh phát cuồng rống giận, ném đi chiếc nhẫn làm người ta đau lòng kia, nắm tay hung hăng đánh mạnh vào tường.
Thì ra, chỉ có có anh một mình đa tâm; Thì ra, chỉ có anh một mình yêu thương……..
Nhắm mắt lại, không muốn làm cho tự tôn của anh nhục nhã hơn.
Khi Thương Hải Tình đi vào phòng, liền thấy cảnh tượng đau lòng trước mắt, còn có một bóng dáng phẫn nộ tuyệt vọng.
“Quang Lỗi……”
Hàn Quang Lỗi tưởng chính mình nghe lầm, đột nhiên quay đầu lại, Thương Hải Tình rõ ràng xuất hiện, anh chua sót cười lạnh,“Em còn trở về làm cái gì?”
Đến xem anh chật vật? Đến xem anh thương tâm?
“Tất cả đều đã kết thúc, không phải sao?” Anh xoay lưng bước đi, không để ý lời nói của mình có bao nhiêu ác liệt,“Đi đi, vĩnh viễn rời khỏi đây!”
Lệ tuôn trào, cô liều lĩnh bước lên, từ phía sau ôm chặt lấy anh.
Hàn Quang Lỗi cả người chấn động, trừng mắt nhìn cánh tay đang gắt gao ôm lấy anh.
“Thực xin lỗi, em thật sự không có cách nào buông anh ra, em biết em không nên yêu thương anh, điều này hoàn toàn không phù hợp hiệp ước tinh thần của chúng ta, nhưng là, em lại vô tình yêu thương anh!
Biết rõ anh rất tốt với em đều là xuất phát từ duy trì quan hệ hôn nhân một tháng cần, nhưng em lại không có cách nào khắc chế chính mình không đình trệ, em nghĩ chỉ cần rời đi sẽ quen với những ngày không có anh, nhưng một tuần nay, em bởi vì tưởng niệm mà thống khổ không chịu nổi, em yêu anh, Hàn Quang Lỗi! Em yêu anh –
Em vi phạm quy định, cho dù anh hiện tại lập tức muốn lên pháp viện khống cáo em, em vẫn muốn nói cho anh biết, em yêu anh!“Thương Hải Tình kích động khóc.
Lời nói bất ngờ của cô làm cho Hàn Quang Lỗi chấn động.
Cô yêu anh! Hải Tình nói cô yêu thương anh ? Một tâm trạng hưng phấn sáng lạn bỗng chốc ùa vào lòng xua tan đi cảm giác mất mác lúc nãy.
Nhẹ gỡ tay cô ra, anh chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt đang khóc của cô, sự phẫn nộ tích tụ trong ngực anh hoàn toàn tan rã……
Cô gái đáng giận, làm cho anh tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng, lại làm cho anh như lấy được chí bảo kinh hỉ (vui mừng và ngạc nhiên khi lấy được vật quý), liền thế nào cũng phải muốn hù chết từng tế bào trong cơ thể anh như vậy, mới bằng lòng buông tha anh sao?
“Em đúng là người phụ nữ xấu xa, lại thật hư, không nghe điện thoại của anh, không nghe tin nhắn của anh, anh không phải muốn em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh sao? Em thật là làm cho người ta phẫn nộ muốn đánh em một chút!”
Anh trừng mắt cô, ngón tay thô lỗ lau nước mắt của cô, trong lòng vẫn là căm giận bất bình,“Không được khóc!” Nên khóc là anh, cô dựa vào cái gì khóc?
“Quang Lỗi, anh có yêu em không?”
Còn hỏi?! Cô là ngu ngốc sao? Cô là người mù sao? Không phát hiện tình yêu trong mắt anh mênh mông đều nhanh muốn lửa cháy lan ra đồng cỏ.
“Thương Hải Tình, em xong đời, dám lần nữa đem anh chọc giận –”
Đem cô ôm chặt vào trong lòng, nụ hôn trừng phạt thô lỗ chiếm lĩnh cánh môi của cô, hô hấp của cô.
Gắt gao ôm thân mình, lảo đảo đánh tan sự thất vọng lúc nãy của anh, Hàn Quang Lỗi kéo chăn, đem đống hỗn độn tất cả đều hất xuống giường, đẩy ngã cô, nhanh nhẹn dũng mãnh áp chế cô.
“Quang Lỗi……” Cô cúi đầu gọi, ánh mắt mê ly, hai má ửng hồng.
Ánh mắt anh sắc bén nhìn lấy khuôn mặt mấy hôm nay anh điên cuồng nhớ nhung, chậm rãi cúi đầu –
Gắt gao cuốn lấy chiếc lưỡi ẩm ướt nóng bỏng của cô, hôn lên nỗi nhớ của cô, một tuần dày vò này, nụ hôn nóng bỏng, nhiệt tình mà ôn nhu, nhớ đến hành động đột ngột rời đi của cô, nhất thời hóa thành hung mãnh giữ lấy.
Anh nhanh chóng cởi áo sơmi của cô, đoạt lấy thân hình xinh đẹp kiều mị của cô, khiến cho cô biến thành nô lệ tình yêu, thần phục dưới thân anh. Lúc này đây, dã thú thật sự bị bừng tỉnh !
Cô ôm lấy người đàn ông nhanh nhẹn dũng mãnh trên người mình, cảm thụ nhiệt độ cơ thể nóng cháy