
ủa chúng ta’, Hàn Quang Lỗi cảm thấy toàn bộ mi tâm thoải mái như muốn bay lên trời. Nếu cô ngay cả say đều còn kiên trì muốn bảo vệ nhưng tài sản chung của cả hai như vậy, thân là người bên gối như anh, như thế nào có thể không ra mặt cống hiến chút tâm lực?
“Được, không muốn thối thối trên giường, vậy anh giúp em tắm.”
Không đợi cô nói chuyện, anh chặn ngang ôm lấy cô, Thương Hải Tình đột nhiên choáng váng chỉ biết ôm chặt bờ vai anh, làm cho anh mang theo cô bước vào bồn tắm rộng lớn đủ để chứa cả hai người.
Không phải lần đầu tiên cởi quần áo của cô, nhưng lần này lại không có chút tà niệm nào, anh muốn cẩn thận che chở cô, làm cho cô cảm giác hoàn toàn làm sạch, thoải mái.
Anh thay cô gội đầu, nhẹ nhàng mát xa da đầu của cô, làm cho cô sảng khoái, dùng miếng bọt biển trong tay cẩn thận xoa bóp, thật cẩn thận chà nhẹ lên thân hình mềm mại của cô, ở trong nước ấm, bọt biển lướt qua thân thể của cô, lộ ra da thịt trắng trẻo sạch sẽ.
Cô giống con mèo nhỏ, nằm ở trong bồn tắm lớn, hưởng thụ sự chăm sóc ôn nhu của anh.
Cho đến khi xác định mùi rượu hỗn độn trên da thịt đã bay sạch không còn chút nào, anh mới ôm cô lên giường ngủ.
Mi mắt lay động, nhìn người đàn ông trước mặt ôn nhu săc sóc như vậy, hoàn toàn đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, ôm cô, ý tứ bảo hộ hàm xúc rõ ràng, nhu tình như vậy làm cho tâm của Thương Hải Tình tràn ngập ấm áp, mỗi tế bào rung động.
Người, thật sự có thể hạnh phúc như vậy? Tiền tài thỏa mãn không khó, nhưng tình cảm tràn đầy lại không dễ cầu được, sống trên đời có thể có được hạnh phúc trọn vẹn như vậy không phải là điều dễ dàng.
Nếu lúc trước, cô tuyệt đối không tin trên thế giới này con người có thể có được hạnh phúc như vậy. Nhưng là hiện tại, cô có được, cô ở bên Hàn Quang Lỗi cảm nhận được mênh mông hạnh phúc.
Phảng phất chỉ cần là ở trước mặt anh, mặc dù bình thường như cô, cũng có thể là bảo bối duy nhất trong lòng anh.
Không thể tin, hạnh phúc này thật sự thuộc về cô sao?
Cô bắt đầu cảm thấy chính mình bị lẫn lộn!
Bởi vì anh tốt như vậy, cô sẽ tưởng lầm ước định một tháng hôn nhân của họ không tồn tại, bọn họ cả đời này đều ở cùng nhau.
Nhưng mà sự thật đều không phải là như thế, bọn họ ký hẹn, giấy trắng mực đen viết cuộc hôn nhân này chỉ duy trì một tháng. Anh như vậy làm hư cô, vậy đến khi kỳ hạn một tháng kết thúc, cô phải làm sao bây giờ?
Anh hoàn toàn không biết, mỗi lần anh ôn nhu, lại làm cho cô bất giác tim đập mạnh thế nào….
Làm ơn, không cần cướp đi, nếu đã trao cho cô thì đừng cướp lại.
Trong mắt xẹt qua một chút bất an kinh hoảng, cô vội vàng ôm chặt Hàn Quang Lỗi, cả người chôn vùi trong lòng anh.
“Làm sao vậy? Chưa buồn ngủ sao? Ngoan, em nên ngủ, bây giờ đã khuya lắm rồi.” Anh nhẹ giọng dỗ.
“Ôm em, em muốn anh ôm em ngủ.” Cô bối rối thỉnh cầu.
Hàn Quang Lỗi không chút do dự ôm lấy cô. Cô làm sao vậy? Vì sao đột nhiên bất an?
“Làm sao vậy? Đừng sợ, có anh ở đây, như vậy có thể chứ?” Anh buộc chặt cánh tay, làm cho bọn họ trong lúc đó không có một chút khe hỡ, có thể nghe rõ từng nhịp đập trong lồng ngực của đối phương.
Thương Hải Tình mi tâm giãn ra.“Có thể.”
Thanh âm của cô ngọt ngào như một đứa trẻ đáng yêu, đánh nát sự cứng rắn như tường đồng vách sắt trong lòng Hàn Quang Lỗi, ý niệm trong đầu muốn vĩnh viễn bảo hộ cô lại một lần nữa mãnh liệt cảm nhận được.
Anh muốn yêu chìu cô, dùng hết hết thảy yêu chìu cô; Tốt nhất chìu cô đến vô pháp vô thiên, trong mắt chỉ có anh, cả đời đều rời không được anh!
Vững vàng hô hấp, khiến cho Hàn Quang Lỗi xác định cô đã ngủ, bàn tay khẽ chạm vào từng nét trên khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn ngập trìu mến, nỉ non nói nhỏ.
“Không dám tưởng tượng, làm sao có thể buông em ra, đem em giữ ở bên người một tháng, như thế nào đủ? Hải Tình, em thì sao? Đối với anh, em cũng sẽ có phiền não như vậy sao? Nếu anh nói, anh muốn lưu lại em, em nguyện ý không?”
Đêm nay, rõ ràng tương đối trần trụi trước mắt nhau, bọn họ lại trong suốt không có một tia tình dục, chỉ có hai trái tim không ngừng khẩn cầu dựa vào.
Hai tròng mắt nhắm chặt, mi tâm toàn lo lắng, rơi vào giấc ngủ không chút an bình.
Cỏ spoil nì:
“Hôm nay đã mãn một tháng, Thương Hải Tình, cuộc hôn nhân của chúng ta hôm nay đã đến kỳ, thủ tục ly hôn tôi sẽ giao cho luật sư xử lý, mời cô hôm nay hãy chuyển đi.”
…
“Vậy anh vì sao lại đối xử với em tốt như vậy, quan tâm che chở làm hư em?”
“Thương Hải Tình, cô thật khờ, kia chính là xuất phát từ hiệp ước, tôi không sắm vai như vậy, màn kết hôn giả của chúng ta như thế nào có thể giấu mọi người chứ?
Chương 21: Chương 8.2
Trong giấc mộng thân mình lăn qua lộn lại, gần như giãy dụa kịch liệt. Mê cung to lớn trước mắt làm cho người ta sợ hãi, cô đi tới phía trước, không có một bóng người, ngay cả tiếng côn trùng hay chim chóc cũng không có, thời gian không ngừng trôi qua, cô do dự tiến thoái lưỡng nan.
Hoài nghi, đây căn bản là một căn phòng tăm tối kín mít, không có đường ra, người nào bị rơi vào đây chỉ có thể chờ đợi một cách mỏi mòn cho đến khi tinh thần cạn kiệt hao mòn, đừng vọng tưởng