
i vấn?
“Tiểu thư, chúng ta bây giờ trở về kinh thành sao?” Thu hồi ánh mắt, nghi ngờ chuyển hướng lẳng lặng nhìn Tô Tích Nhân mỉm cười.
“Hả?” Nghe Phỉ Thúy hỏi, Tô Tích Nhân quay đầu nhìn vẻ mặt nghi ngờ của tiểu tỳ nữ, “Dĩ nhiên.”
“Chúng ta thật sự không đi Tô Châu sao?” Phỉ Thúy tiếp tục hỏi, vừa tiếc nuối, mắt thấy cũng sắp đến Tô Châu rồi mà.
“Không đi.”
Tô Tích Nhân cũng hơi tiếc nuối thở dài, Tô Châu? Rốt cuộc là ra sao? Có giống như trên sách nói, vẻ đẹp thanh tú, tỉ mỉ? Đã gần đến Tô Châu, nhưng không có duyên được lãnh hội phong thái nơi đó rồi.
Chỉ là, nhớ lại chuyện biểu ca đã nói, cũng chỉ có tiếc nuối.
Ký ức lùi lại…
Tình cảm chính là chuyện kỳ diệu như vậy, mặc dù lúc trước Quan Ức Đồng oán giận như thế, thậm chí còn hận Lâm Văn Hiên, nhưng sau khi mưa gió đi qua, lại trở về ngọt ngào như ngày xưa, thậm chí càng trải qua khó khăn lại càng kiên định.
Khi Lâm Văn Hiên ôm Quan Ức Đồng ngọt ngào như mật tới trước mặt, nhóm người Tô Tích Nhân thở phào nhẹ nhõm, tự đáy lòng lại càng cao hứng thay cho bọn họ.
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Lâm Văn Hiên, Quan Ức Đồng càng thêm ngượng ngùng. Nhớ lại lúc trước mình đau lòng, tức giận đều rơi vào mắt nhóm người Tô Tích Nhân, nàng càng thêm ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tăng thêm vẻ thẹn thùng động lòng người.
Trong khoảnh khắc đó, mọi người cơ hồ choáng váng, dĩ nhiên, vẫn có một người không như vậy, đó chính là Đan Ty Tuấn.
Đan Ty Tuấn thấy Lâm Văn Hiên cùng Quan Ức Đồng ngọt ngào như mật, lại đố kỵ. Hắn đột nhiên vươn cánh tay thon dài kéo Tô Tích Nhân đang ngây ngốc nhìn Quan Ức Đồng vào trong lồng ngực.
Lâm Văn Hiên có chút giật mình, hắn cũng đã hơi hiểu Tô Tích Nhân đi chuyến này là vì chuyện gì. Theo lý thuyết, Đan Ty Tuấn không được có quan hệ riêng tư với Tích Nhân, nhưng theo tình hình trước mắt, sợ là cả hai người đã sớm mến nhau sâu sắc. Bất quá, bọn họ cũng rất xứng đôi, một người như lửa, một người ôn nhu, một hỏa, một thủy, tuy là hai cực khác nhau, nhưng cũng có thể tương sanh tương khắc, vừa vặn trời sanh một đôi.
Quan Ức Đồng sớm nhìn ra vị Đan công tử đối với Tô Tích Nhân có tính độc chiếm rất mạnh, nhưng nhìn gương mặt Tô Tích Nhân hơi đỏ bừng, nàng cũng không nhịn được mỉm cười. Bất kể như thế nào, cũng hy vọng ân nhân của mình tương lai sẽ hạnh phúc, cũng như nàng và Hiên sau khi trải qua mưa gió, lại nghênh đón cầu vồng.
Đã sớm quen với hành động đột ngột của Đan Ty Tuấn, Vu Phong và Phỉ Thúy chỉ bưng miệng cười, bọn họ cũng không muốn bị Đan Ty Tuấn trừng mắt.
Đan Ty Tuấn tính tình trẻ con đố kỵ, Tô Tích Nhân không được tự nhiên, người bên cạnh muốn cười nhưng không dám cười, cảnh tượng có chút kỳ dị.
“Khụ…” Lâm Văn Hiên ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ không khí không được tự nhiên.”Tích Nhân, muội nói muốn tới Tô Châu sao?”
“Dạ.” Vừa nghe biểu ca nói đến chuyện chính, Tô Tích Nhân cũng lấy lại vẻ tự nhiên, “Biểu ca, nếu không thì, huynh cùng chúng ta trở về Tô Châu đi.”
“Ta?” Lâm Văn Hiên cười khổ, hắn chính là con trai độc nhất của bác Tô Tích Nhân, “Ta mới từ trong phủ đi ra ngoài.”
“Sao vậy?” Tô Tích Nhân không rõ nhìn biểu ca, “Đi ra ngoài cũng có thể cùng chúng ta trở về mà!”
“Aiz… Ta xuất phủ có hai chuyện.” Lâm Văn Hiên thở dài, “Một là vì Đồng nhi, lần trước nàng oán trách rời đi, ta làm sao có thể yên tâm.”
Nhắc đến chuyện cũ, vẫn có hơi đau đớn, nhưng Quan Ức Đồng vẫn cười ngọt ngào.
“Hai thì sao?” Đan Ty Tuấn hỏi, nói vậy chuyện thứ hai này cũng rất quan trọng, nếu không, sau khi cùng tiêu tan hiềm khích với Quan Ức Đồng rồi, hắn sẽ không còn cứ nhíu chặt lông mày như vậy.
Đan Ty Tuấn vừa hỏi, mọi người liền nổi hứng tò mò, ánh mắt toàn bộ tụ tập trên người Lâm Văn Hiên.
“Aiz…” Lâm Văn Hiên lại là thở thật dài, “Còn không phải chính là do dì của muội sao, lão ngoan đồng mẫu thân đại nhân của ta đó…” Aiz, vừa nhớ tới, hắn đã cảm thấy nhức đầu. Mẫu thân cũng đã bốn mươi tuổi, tính tình vẫn còn giống như trẻ con, aiz, luôn làm cho người ta lo lắng.
“Dì làm sao?” Nhớ tới người dì như lão ngoan đồng, Tô Tích Nhân không khỏi mỉm cười. Dì là người rất tốt, ngoại trừ mẫu thân đã không còn ấn tượng, cùng với phụ thân khỏe mạnh của mình, người nàng thích nhất chính là dì.
“Bà trốn phủ đi ra ngoài!” Lâm Văn Hiên nói xong, lại thở dài. Aiz, mẫu thân đại nhân à, mẹ sợ con của mẹ còn bận rộn chưa đủ sao?
“Hả…”
Mọi người kinh hãi, không thể nào nghĩ tới chuyện như vậy.
“Bác trốn phủ đi ra ngoài?” Tô Tích Nhân chớp mắt mấy cái, không thể tin nổi. Tuy nói trước kia dì cũng hay bỏ ra ngoài, nhưng mà nói trốn phủ bỏ đi? Hình như hơi quá nghiêm trọng một chút.
“Ừ.” Lâm Văn Hiên rất bất lực gật đầu, “Để thư lại, nói rằng muốn xông xáo giang hồ.” Aiz, lão mẫu thân của ta cũng thật là, đã bao nhiêu tuổi rồi cơ chứ? Còn muốn xông xáo giang hồ, Lâm Văn Hiên có đôi khi thật muốn té xỉu, hắn tại sao có thể có một mẫu thân quái dị như thế chứ?
“A…”
Lại là thanh âm kinh hãi, xông, xông xáo giang hồ? Bọn họ không nghe lầm chứ? Những người khác hai mặt nhìn nhau, hoài nghi mình nghe sai? Lâm phu nhân đã lớn tuổi rồi