
nói là sợ gặp nguy hiểm, cho xin đi, Dương Uyển Nhi nàng một thân võ công, lại là thiên kim của huyện Đại lão gia, ai dám làm khó nàng? Phụ thân thật là làm quá mọi chuyện rồi.
“Tiểu thư, không được mà.” Kim Chỉ Nhi chạy theo Dương Uyển Nhi, ô ô ô, lão gia đã nói, nếu như tiểu thư chạy loạn nữa sẽ lôi mình ra khai đao.
“Được, sao lại không được?” Dương Uyển Nhi nhìn tỳ nữ của mình bộ dạng đáng thương, đột nhiên lộ ra nụ cười bướng bỉnh, “Bổn tiểu thư chẳng những muốn đi ra ngoài, hơn nữa phải mang em đi theo cùng.”
“A?” Đây không phải là còn chết nhanh hơn sao, Kim Chỉ Nhi nghe Dương Uyển Nhi vừa nói như thế, giật bắn người. Ô ô ô…
“Ha hả…” Thỏa mãn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Kim Chỉ Nhi, Dương Uyển Nhi cười một tiếng, “Đi thôi!” Lôi kéo tay nàng, lặng lẽ từ cửa sau chạy ra ngoài.
[Đường cái'>
”Tiểu thư, chúng ta phải đi đâu vậy? Trở về phủ có được không?” Kim Chỉ Nhi bị Dương Uyển Nhi mang ra phủ, trên đường run run rẩy rẩy, ô ô ô, sau khi trở về phủ, nhất định sẽ bị lão gia mắng chết.
“Về phủ sao?” Dương Uyển Nhi đang hưng phấn bừng bừng nghe Kim Chỉ Nhi nói như thế, lập tức quay đầu lại trừng nàng một cái, “Em có chút can đảm có được không? Mà cũng nói, chúng ta cũng không phải là đi làm chuyện xấu? Tại sao lại sợ như thế?”
“Em…” Bị Dương Uyển Nhi rầy la như vậy, Kim Chỉ Nhi lập tức cúi đầu, ô ô, nàng biết mình tương đối nhát gan, nhưng mà nàng chỉ là nha hoàn thôi mà, địa vị thấp kém, nàng làm sao có lá gan giống như tiểu thư được chứ?
Dương Uyển Nhi bất đắc dĩ nhìn Kim Chỉ Nhi, aiz, tiểu nha đầu này tám phần là đang nghĩ mình chỉ là một nha hoàn và vân vân, cho xin đi, đầu óc vô dụng, lá gan với lại chuyện có phải nha hoàn hay không có quan hệ gì với nhau đâu? Không để ý tới tiểu tỳ nữ đầu nhỏ kia nữa, nàng tiếp tục ngắm đông liếc tây…
A, kia không phải là công tử lần trước đụng phải sao?
Cặp mắt lơ đãng nhìn đến Nhan Nhược Thần bên cửa sổ, cước bộ bất tri bất giác dừng lại.
Lần trước bất ngờ gặp gỡ, cảm giác kỳ quái còn vẫn còn nhớ rõ như vừa mới gặp đây.
“Chỉ Nhi, chúng ta đi ăn cái gì đi!” Dương Uyển Nhi đột nhiên hưng phấn lôi kéo Kim Chỉ Nhi đi về phía khách điếm.
“Tiểu, tiểu thư…” Đột nhiên bị Dương Uyển Nhi lôi kéo, Kim Chỉ Nhi lảo đảo một chút.
Nhưng mà, tiểu thư nói muốn ăn cái gì nữa? Các nàng không phải là vừa mới ăn xong sao?
Chẳng lẽ tiểu thư lại đói bụng rồi?
Dương Uyển Nhi lôi kéo Kim Chỉ Nhi trực tiếp đến trước Nhan Nhược Thần một bàn, nàng để cho Kim Chỉ Nhi ngồi xoay lưng về phía Nhan Nhược Thần, còn mình thì cẩn thận quan sát y.
“Hai vị tiểu thư, muốn dùng gì?” Tiểu nhị khuôn mặt tươi cười lại chạy đến.
“Một đĩa bánh hạnh nhân, một đĩa bánh lục tảo, thêm một bình trà Long Tĩnh.” Dương Uyển Nhi nhanh chóng nói, tầm mắt chưa từng rời khỏi Nhan Nhược Thần nửa phần.
“Vâng, lập tức sẽ tới.” Tiểu nhị rời đi.”Tiểu thư, gọi nhiều như vậy, chúng ta ăn hết được sao?” Kim Chỉ Nhi có chút ngạc nhiên, rõ ràng là mới vừa ăn xong mà? Chỉ là, nàng bây giờ cũng tin tưởng tiểu thư là đói bụng thật.
“Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.” Dương Uyển Nhi có chút không yên lòng trả lời tỳ nữ, kỳ lạ, y không phát hiện ra mình sao?
“Chỉ Nhi, em nhìn ta hôm nay y phục có được không?” Dương Uyển Nhi đột nhiên hỏi.
“A?” Kim Chỉ Nhi u mê, tiểu thư sao đột nhiên lại hỏi về y phục? “Rất được, rất đẹp mà.”
“Vậy sao?” Dương Uyển Nhi lẩm bẩm tự nói, “Nhưng mà hắn tại sao cũng không nhìn đến một cái?”
“Tiểu thư, người đang nói cái gì vậy?” Kim Chỉ Nhi nhìn thấy Dương Uyển Nhi lẩm bẩm tự nói, nhưng không rõ nàng đang nói cái gì?
“Ách… Không có gì.” Dương Uyển Nhi không được tự nhiên lắc lắc đầu, hôm nay mình làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại muốn được một người xa lạ chú ý đến?
Kim Chỉ Nhi chớp mắt mấy cái, hôm nay tiểu thư rất kỳ quái.
Tầm mắt Dương Uyển Nhi lại không tự chủ dời về phía nam tử vẫn đang uống rượu, y là đang uống rượu, nhưng mà cũng kỳ lạ không giống như đang uống rượu, không cần hỏi nàng tại sao nói như thế? Vì nàng cũng không biết, chẳng qua là có cảm giác như vậy. Nhìn ánh mắt mê man, đầu óc trống rỗng, khác xa so với thần sắc vui mừng lúc lần đầu tiên gặp nhau, chẳng lẽ y có chuyện gì xảy ra? Đôi mi thanh tú bởi vì ý nghĩ này mà chau lại.
Nhan Nhược Thần đặt ly rượu xuống, lơ đãng ngẩng đầu, đụng phải một đôi mắt to trong suốt như hồ nước.
Rất quen thuộc, hình như đã gặp nhau ở đâu rồi?
Cảm giác quen thuộc ngoài ý muốn, làm y không khỏi hồi tưởng lại. A, nàng không phải là cô nương lần trước giáo huấn một đám hái hoa tặc, làm lật úp cái hộp của mình đó sao? Nhớ tới tình cảnh trước đó không lâu, y đột nhiên khẽ nở nụ cười.
Y cười??Đột nhiên thấy nam tử vốn đang mê man nở nụ cười, Dương Uyển Nhi có chút ngạc nhiên, không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm thấy sau này nàng và nam tử này sẽ có dính dáng đến nhau, nhưng tại sao lại nghĩ như vậy? Nàng cũng không biết.
Chương 26: Chương 26
Phỉ Thúy cùng Vu Phong ở quán trọ lo lắng bất an chờ đợi, Đan công tử (Thiếu chủ) tức giận rõ ràng như vậy, mãnh liệt như vậy, không biết hắn có đánh nhau với Nhan công tử hay kh