Duck hunt
Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Tác giả: Tiêu Diêu Hồng Trần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324214

Bình chọn: 7.5.00/10/421 lượt.

vào vai Cổ Thược.

Cổ Thược vuốt ve đứa bé, vỗ vỗ lưng, “Ngoan, không khóc nha, dì mua kẹo que cho con.”

Đứa bé ôm lấy cổ Cổ Thược, mở miệng gào khóc, đầy vẻ uất ức, Cổ Thược móc ra một cây kẹo que, xé giấy gói, vẫy vẫy trước mặt thằng nhóc, tiếng khóc kia mới dần biến mất.

Bàn tay nhỏ mập mạp nắm trên không trung, hướng về phía cây kẹo của Cổ Thược, bi bô gọi, Cổ Thược lắc lắc cây kẹo trong tay, hoàn toàn thu hút sự chú ý của thằng bé.

Bàn tay nhỏ khó khăn lắm mới bắt được ngón tay Cổ Thược, cái miệng hồng non nớt rướn ra, dùng cả nước mắt nước mũi liếm cây kẹo.

Cổ Thược lấy khăn giấy cẩn thận lau nước mắt nước mũi trên mặt đứa bé, ngẩng đầu tìm thùng rác, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mấy chữ vàng to đùng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“ “Cục dân chính” ở đây?” Cổ Thược gãi gãi đầu, ngây ngốc tự hỏi.

Mấy năm nay thành phố quy hoạch lại nhiều, rất nhiều cơ quan chính phủ chuyển sang chỗ khác, thỉnh thoảng Cổ Thược mới nghe bố mẹ nói đến, cũng không để trong đầu, đến giờ mới phát hiện thì ra “Cục dân chính” ở ngay bên cạnh bệnh viện tiêm phòng trẻ con.

Ôm đứa bé ngồi xuống ghế đá trước cửa cục dân chính, Cổ Thược nắm lấy kẹo que để đứa bé từ từ liếm, thuận tiên mở một chai nước khoáng.

“Ăn xong rồi chúng ta về nhà, về nhà gào thét cho bà nghe, bà nhất định thương con chết được, biết không?” Cổ Thược nhéo nhéo má đứa bé, cũng chẳng quan tâm đứa bé nghe không hiểu những gì cô nói.

Sảng khoái hứng gió, ánh mắt Cổ Thược đảo khắp nơi, trước cửa cục dân chính người người đi lại tấp nập, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một đôi tình nhân tay trong tay đi vào, cũng có những người đi ra thì chia đôi đường, có cười có khóc, trăm vẻ nhân sinh, ở cánh cửa lớn như vậy thể hiện đủ loại lâm ly bi đát.

Bỗng nhiên, cô trợn tròn mắt.

Từ xa, một nam một nữ đang từ chỗ để xe đi ra, cười cười nói nói đi về phía cửa cục dân chính, Chân Lãng mặc một bộ đồ tây màu xám bạc, thân người thon dài. Bạch Vi mặc một chiếc sườn xám cách tân màu hồng nhạt, có vẻ rất thanh tú xinh đẹp.

Hai người đi sóng vai, hai bóng người tương xứng, bỗng nhiên sáng đến lóa mắt, làm mờ đi khung cảnh phía sau, làm người ta không nhịn được cúi đầu than thở.

Làm thế nào lại đụng phải bọn họ?

Ánh mắt Cổ Thược di động theo bọn họ, cho đến khi nhìn thấy bọn họ đi vào đại sảnh, biến mất.

Cô không nhịn được đứng lên, không nhịn được đi theo, không nhịn được tìm kiếm bóng dáng hai người kia, ngây ngốc đi theo vào đại sảnh.

Một dãy dài đứng xếp hàng tới chiếc bàn lớn đầu kia căn phòng, sau bàn làm việc có không ít nhân viên đi tới đi lui, có hỏi thăm, có điền đơn từ, các loại âm thanh hỗn tạp.

Đứa bé ở trong lòng Cổ Thược xoay xoay đầu, tò mò nhìn khắp nơi, còn ánh mắt Cổ Thược lại nhìn thẳng về phía trước, nhìn chằm chằm người kia.

Cô nhìn thấy Bạch Vi rút sổ hộ khẩu từ trong túi xách ra, nghiêm túc điền thứ gì đó.

Cứ để bọn họ kết hôn như vậy? Cứ để cái tên đã ức hiếp mình hơn hai mươi năm kết thúc như thế? Hôm qua còn giở trò với mình, hôm nay lại dẫn người khác đi kết hôn?

Đấu tranh trong lòng, giống như có giọng nói hấp dẫn của một ác ma nhỏ không ngừng vang lên bên tai cô…

Lại đùa giỡn hắn một lần nữa đi!

Lại làm hắn mất thể diện một lần nữa đi!

Lại làm hắn thành trò cười trước mặt người khác một lần nữa đi!

Có một đôi tay vô hình đẩy cô đi về phía trước, đi về phía trước, cho đến khi đứng trước mặt Chân Lãng và Bạch Vi.

Chân Lãng đanh nhìn Bạch Vi điền đơn từ, hơi quay đầu đã thấy Cổ Thược đang đứng bên cạnh mình.

Áo phông rộng bị đứa trẻ nhéo nhăn nhúm, bên trên có một vết đen sẫm như vết chocolate, trước vạt áo còn có một vết ướt, một cái quần sóc thoải mái, dưới chân trần, một đôi dép lê tùy tiện.

Không chỉ chật vật mà quần áo còn có chút xốc xếch.

Ánh mắt Chân Lãng lóe lên, khóe môi nhẹ cong lên, “Sao em lại đến đây?”

“Tôi…” Lúc này Cổ Thược mới phát hiện Chân Lãng đi đến đâu cũng vô cùng làm người khác chú ý, mình ở đây đã sớm trở thành trung tâm liếc trộm của người khác.

Nếu đã đến nước này, cô cứ đơn giản là bất chấp đi.

Đặt đứa bé lên trên bàn, Cổ Thược bỗng nhiên hất cằm, “Anh cùng cô ta tới công chứng?”

Không đợi Chân Lãng lên tiếng, giọng nói cô lại lanh lảnh vang lên, “Anh cùng cô ta công chứng, vậy tôi đây phải làm thế nào?”

Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để mọi người trong phòng đều nghe rõ.

Nhất thời, viết đơn, điền đơn, chọn tài liệu, toàn bộ công việc trên tay đều dừng lại, một đôi vợ chồng đang tranh cãi ầm ĩ bên cạnh cũng đột nhiên dừng lại, xoay đầu nhìn về phía bọn họ.

“Không phải anh nói muốn đính hôn với tôi sao? Không phải anh nói muốn đi mua nhẫn sao? Mới hơn một tuần, anh đã dẫn cô ta đi công chứng?” Giọng nói Cổ Thược lại cao hơn một chút, “Trước mặt baby, anh có nói những lời đó hay không?”

“Trước mặt baby?” Khóe mắt Chân Lãng liếc đến đứa trẻ đang ngồi trên bàn đá đá hai cái chân mập mạp, vẻ mặt tò mò ngẩng lên, “Em mang theo baby đi tìm tôi?”

“Đúng a!” Nghe Chân Lãng trả lời, Cổ Thược vui mừng trong lòng, cô đang chờ những câu nói này của Chân Lãng, vẻ đau khổ trên khuôn mặt lại càng