
h mắt hoàn toàn không nhìn Cổ Thược, nhưng mỗi khi cô ăn xong đồ ăn trong bát, lại đúng lúc đưa thêm vào.
“Ăn no chưa?”
Cổ Thược sờ sờ bụng, tỏ vẻ đã no bảy tám phần. Chân Lãng kì quái cười một tiếng, “No là tốt rồi.”
Cửa phòng ăn bỗng nhiên bị đẩy ra, một cô gái dung mạo thanh tú bước vào, “Xin hỏi…”
Vừa mới lên tiếng, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi bên bàn, kinh ngạc nói, “Nguyên Hi, anh đã đến rồi a.”
Trên mặt nam nhân bay qua một vẻ vô cùng kinh ngạc cùng quẫn bách, Chân Lãng đã đứng dậy bắt chuyện trước, “Nếu là quen biết, vậy cùng nhau ngồi đi.”
Chân Lãng đưa tay rút cái ghế ra cho cô gái, cô gái cười, dính sát vào bên cạnh Hạ Nguyên Hi ngồi xuống, “Sớm biết Nguyên Hi ở đây, tôi đã không đến.”
Chân Lãng cười cười, ánh mắt suy nghĩ đảo qua, “Cô là Hạ tiên sinh …?”
“Bạn gái.” Cô gái nhẹ nhàng mở miệng, cười nhìn người đàn ông, mà sắc mặt người đàn ông trắng bệch, trở nên khó coi.
Ngay lúc này, trên cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa cạch cạch.
Anh thuận tay mở cửa, thân mình cố ý che chắn tình hình trong phòng, chỉ nghe một giọng nói nữ truyền vào, “Chào anh, tôi là bạn gái Hạ Nguyên Hi, vừa nghe nói…”
Không đợi Chân Lãng có động tác gì, sức lực từ phía sau đã đẩy anh tới một bên, cô gái thanh tú trợn mắt nhìn ngoài cửa, “Cô là ai, Hạ Nguyên Hi từ lúc nào có bạn gái là cô?”
Sắc mặt kiều mị của cô gái ngoài cửa nhất thời khó coi, không nói hai lời đã tiến lên, thoáng nhìn người đàn ông đang ngồi, “Nguyên Hi, anh nói cho cô ta, em có phải bạn gái anh hay không?”
Cổ Thược cắn trong miệng cái bánh bao nhỏ, đôi mắt to vụt sáng từ trên người hai người kia dời đến dời đi, không hiểu đầu đuôi thế nào. (Chị đang xem kịch miễn phí thì có)
“Mày quyến rũ bạn trai tao, hồ ly tinh!” Cô gái thanh tú một phát hất bay bàn tay đặt trên người Hạ Nguyên Hi của cô gái kiều mị.
“Mày cũng không nhìn lại dáng vẻ của mình đi, cho thêm tiền cũng không ai thèm lấy.” Cô gái kiều mị cũng không phải người dễ chọc, đáp lại một cách mỉa mai.
Giọng nói hai người càng ngày càng cao, tần suất cũng càng lúc càng nhanh, từ ân cần hỏi thăm thân hình đối phương đến ân cần hỏi thăm người nhà đối phương, lửa chiến bốc lên cực nhanh, tấm tắc khen nhau không ngừng.
“Đứa nhỏ tao cũng đã vì anh ấy mà có một đứa, tao sao có thể không phải bạn gái của anh ấy?”
“Mày mới có một đứa đã là cái gì, tao đã có hai đứa đây này!”
Cổ Thược nguy hiểm nghẹn nửa cái bánh bao, thời buổi này còn thịnh hành loại so đo thế này sao?
Sắc mặt nam nhân càng ngày càng khó coi, đang muốn mở miệng, trên cửa lại một lần nữa truyền đến tiếng gõ cửa, “Tôi là vợ Hạ Nguyên Hi, tới lấy…”
Lần này không cần Chân Lãng động thủ, hai nữ nhân đã chủ động xông đến, “Mày sinh mấy đứa nhỏ cho anh ấy? Không biết xấu hổ tự xưng lão bà?”
Cô gái ngoài cửa sửng sốt, “Không có!”
“Không biết xấu hổ.” Cô gái thanh tú xì một tiếng, “Nguyên Hi, bọn họ là từ nơi hoang dã đến quyến rũ anh?”
Cô gái kiều mị cũng nhảy dựng lên, “Nguyên Hi, bọn họ là tự động dính vào anh phải không? Bảo bọn họ cút đi!”
“Đây là có chuyện gì?” Cô gái ngoài cửa tiến lên, nhìn người đàn ông ôm đầu trên ghế, “Hạ Nguyên Hi, anh nói rõ ràng cho tôi.”
Nam nhân không thốt được một tiếng, đều là Chân Lãng cười mở miệng, “Bọn họ đều nói là bạn gái của Hạ tiên sinh, còn cô lại nói cô là vợ Hạ tiên sinh, tôi nên tin ai đây?”
“Bạn gái?” Lông mày cô gái dựng thẳng đứng, “Chúng tôi tháng sau sẽ kết hôn, anh ta còn có bạn gái?”
Giọng nói ba cô gái líu ríu thành một đoàn, âm lượng trong phòng thẳng tắp đến gió giật, Cổ Thược nhìn bóng người lúc ẩn lúc hiện trước mắt. hoàn toàn không hiểu đầu đuôi thế nào(linhlu: chị này chậm hiểu thế nhỉ. Não thiếu oxi???
o/ bó tay. Sâu: bạn nhỏ Cổ Thược này chắc là không nhai singum rùi).
Chân Lãng cúi đầu, ghé vào bên tai cô, lần thứ hai lặng lẽ hỏi một tiếng, “Ăn no chưa?”
Cổ Thược gật đầu, còn chưa kịp nói, tay đã bị Chân Lãng dắt đi, “Ăn no rồi thì chúng ta đi thôi, ở đây đoán chừng sắp khai chiến.”
Con mắt Cổ Thược lấp lánh như sao, “Có náo nhiệt xem.”
“Đi ra ngoài nhìn.” (Anh chị này hợp nhau nhể. Vui sướng khi người gặp hoạ, có khi còn cổ vũ cho vui) Chân Lãng nắm tay Cổ Thược, kéo cái cục cưng cực kỳ hiếu kỳ này ra khỏi phòng ăn, vừa ra đến cửa, Chân Lãng nhìn bà vợ chính quy, “Bọn họ một người nói đã sinh cho hôn phu của cô một đứa nhỏ, một người nói hai đứa, nói với chồng chưa cưới của cô một chút, quá tổn hại thân thể con gái, như vậy không tốt.” (Sâu: hí hí, anh ý gọi là “cục cưng” kìa)
Vừa nói xong, anh đẩy Cổ Thược ra cửa, trong phòng nhất thời nổi lên tiếng con gái thét chói tai, còn có tiếng lanh lảnh của bát đũa rơi xuống đất, rầm huỵch uỵch vang vọng thành một đoàn. (âm thanh đầy tính hình tượng)
Hai người ở ngoài cửa, nghe chiến đấu hừng hực thăng cấp, còn có tiếng nam nhân vô lực giải thích, Cổ Thược ôm bụng, cười vô tâm vô phế, bị Chân Lãng kéo đi.
Đứng bên cạnh xe, cánh tay Cổ Thược huých Chân Lãng một cái, “Anh làm?” (Sao giờ chị lại sáng ý thế nhở)
“Cái gì?” Chân Lãng sắc mặt bình tĩnh, hơi có chút vô tội, “Tôi cũng không phải bạn gái anh ta, tô