
Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải
Tác giả: Tiêu Diêu Hồng Trần
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325043
Bình chọn: 7.5.00/10/504 lượt.
hược phát hiện không chỉ có người hẹn còn chưa đến, mà ngay cả Chân Lãng đi đỗ xe kia cũng không thấy vào cửa.
Không đến là tốt nhất!
Cô liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã tới thời gian hẹn rồi, mà trước mặt còn chưa thấy ai đến. Không muốn lằng nhằng thêm nữa, Cổ Thược đứng lên, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Mới đứng lên, bồi bàn bưng một cái khay tới trước mặt cô, một chén trà sữa bá tước kiểu anh tản ra hương vị ngọt ngào được đặt xuống.
Cổ Thược giương mắt hỏi, bồi bàn vào chỉ một góc, “Tiên sinh bên kia mời ngài uống.”
Nhìn theo ánh mắt bồi bàn, nam tử anh tuấn trong góc giơ tay lên, giơ một ly cà phê lên không trung, gật đầu mỉm cười.
Cổ Thược không nghiên cứu hàng hiệu, nhưng loại khí chất này không lừa người được. Toàn bộ quán cà phê cáo cấp nhất, ngồi đó mà không bị những thiết bị trang trí tinh xảo làm nổi bật cũng không bị che khuất, càng không nói bị áp chế.
Chân Lãng là người hiếm thấy không chỉ có thể đơn giản dung hòa vào trong hoàn cảnh, còn có thể bộc lộ khí chất đặc biệt siêu nhiên, những nơi có hắn, tất cả những thứ bên cạnh đều hóa thành hư ảo, trở thành bối cảnh vì hắn mà sắp đặt.
Người đàn ông này mặc dù không có loại khí chất thần kỳ như Chân Lãng, nhưng trong quán cà phê xa hoa này tuyệt đối không keo kiệt, cử chỉ hào phóng tiêu sái.
Cổ Thược liếc mắt nhìn trà sữa trước mặt, ngoắc ngoắc ngón tay với bồi bàn, ý bảo đem trà sữa trả lại cho người đàn ông kia, đi về phía cửa.
“Cổ tiểu thư.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên phía sau, “Tôi đến muộn, một cốc trà sữa có thể đền tội được không?”
Cổ Thược dừng chân lại, quay đầu cười nhạt một tiếng, “Anh không phải còn đến sớm hơn tôi sao? Sao có thể nói là đến trễ?”
Có thể gọi tên cô lên, vậy đối tượng xem mặt hôm nay của mình là anh ta?
Anh ta gọi là cái gì nhỉ? Hình như là Hạ Nguyên Hi hay cái gì?
Ánh mắt liếc qua vị trí anh ta vừa ngồi, Cổ Thược đứng yên không nhúc nhích, trong mắt cười như không cười, “Hạ tiên sinh dường như có chút không thành tâm.”
“Có thể xin lỗi không?” Anh ta bưng trà sữa lên, trong tươi cười có chút ngượng ngùng vì tâm tư bị vạch trần, “Cổ nhân đều nói mời trà bồi tội, trà sữa cũng là trà, có thể để chút mặt mũi không?”
Cúi mắt nhìn xuống trà sữa trong tay anh ta, nụ cười của Cổ Thược càng tăng lên, “Trong cổ lễ mời trà là có ý tiễn khách, ý của Hạ tiên sinh, tôi nghĩ tôi đã hiểu.”
“A!” Trên mặt người đàn ông có một tia kinh ngạc, “Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi mời cà phê được không?”
“Tôi nhận lời xin lỗi của anh.” Cổ Thược lên tiếng trước khi anh ta có ý gọi bồi bàn, “Nhưng ngồi xuống chậm rãi trò chuyện cũng không cần.”
“Ơ…” Hoàn toàn không nghĩ tới Cổ Thược sẽ nói như vậy, anh ta lần thứ hai giật mình ngốc nghếch, “Vì sao?”
Chỉ cần không đói bụng không nhìn thấy Chân Lãng, đầu óc Cổ Thược tuyệt đối bình thường, phương diện giao tiếp lại càng thành thạo, “Hoa hướng dương màu vàng” có thể có thành công như vậy không chỉ dựa vào sự tính toán của Phương Thanh Quỳ, quan hệ xã hội của Cổ Thược cũng là không thể thiếu.
Cô thu sự kinh ngạc của người đối diện vào đáy mắt, lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Tôi có thể hỏi trước hai vấn đề không?”
Tư thái tự tin, ẩn chứa khí thế bên trong, làm tia sáng xinh đẹp của cô bắn ra bốn phía có thêm vài phần anh khí, người đàn ông cũng không khỏi nói theo lời cô, “Xin cứ hỏi.”
“Thứ nhất, anh muốn là người vợ hiền thê lương mẫu, hay người có sự nghiệp của riêng mình?”
Người đàn ông suy nghĩ một chút, “Tôi tôn trọng quyết định của cô ấy.”
“Thứ hai, anh có yêu cầu bạn gái mình là xử nữ không?”
Người đàn ông đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu, “Thời đại này còn có người có loại yêu cầu này sao? Nói thật, tôi cũng không phải, vì vậy tuyệt đối sẽ không yêu cầu đối phương.”
Trong lòng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, Cổ Thược không khỏi bắt đầu nghĩ, lần này rốt cuộc có thể đụng trúng người bình thường.
“Bây giờ có thể ngồi xuống chậm rãi nói chuyện chưa?”
Cổ Thược luôn luôn có chút không dám xác định, trong khi do dự, bóng người mặc đồ tây đen từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, cô chậm rãi vuốt lên tóc gáy đang dựng đứng.
Một cảm giác thật rét lạnh từ sau lưng bò lên, theo mạch máu bò đến khắp toàn thân.
Trong đầu cô thoáng qua một lời thoại cũ trên TV —— tôi có một dự cảm không tốt!
Chương 19: Anh ấy, là anh trai của tôi
Sao chổi sở dĩ được gọi là sao chổi tất nhiên là vì có lực sát thương và phá hoại rất lớn, đặc biệt là đối với cô mà nói, sự tồn tại của Chân Lãng giống như bom dội bất định, còn hứa hẹn của cô thì giống như cột bom trên người bằng dây thừng, ngoại trừ hy vọng người ta đừng làm bom trên người mình phát nổ, cô cái gì cũng làm không được.
Chân Lãng đi qua bên cạnh bàn của cô, thản nhiên ngồi lên cái ghế cách đó không xa, không nhìn cô, vẻ mặt cũng không có bất cứ biến đổi nào.
Sống lưng Cổ Thược thẳng băng, tập trung toàn bộ tinh thần, bị bóng người kia thu hút, theo động tác của anh mà di chuyển
Giống như năm đó cô đứng trên sàn đấu, hết sức chăm chú đối mặt với đối thủ, nhưng hiện tại đề phòng còn hơn cả năm