XtGem Forum catalog
Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Tác giả: Tiêu Diêu Hồng Trần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323533

Bình chọn: 9.00/10/353 lượt.

ng rất thói quen ném túi xách cho cậu, người ta nói con gái phát triển sớm, cô cũng lớn vụt lên giống như măng non sau cơn mưa, nhưng dù có vụt lên nhanh thế nào, dường như vẫn không thể hơn được cậu, cuối cùng chỉ có thể vứt cái lười của học sinh lên vai cậu.

Một mình Chân Lãng đeo hai chiếc cặp sách nhưng vẫn có thể đi lại rất nho nhã, tự nhiên, cậu móc từ trong túi ra một que kẹo, xé giấy gói rồi đưa tới trước mặt Cổ Thược, “Chân cậu thế nào rồi?”

Cô không chút khách khí cầm lấy que kẹo, nhét vào miệng, “Còn đau một chút, mẹ tớ không để tớ đạp xe, nhưng tớ cảm thấy cũng không có chuyện gì.”

“Còn đau?” Vẻ mặt Chân Lãng nhăn lại một chút, đứng cạnh nhà để xe.

Cắn kẹo que, Cổ Thược vô tư nhìn xung quanh, “Không còn cách nào khác, lần này là lần thứ ba bị trật khớp nên bình phục hơi lâu một chút.”

“Vậy buổi tối đừng chạy lung tung.” Chân Lãng thả hai chiếc cặp sách vào trong tay cô, dắt xe đạp của mình ra, nhẹ nhàng ngồi lên rồi ung dung nói, “Lên đi.”

Bước tới hai bước, xoay thắt lưng một cái, cô nhẹ nhàng ngồi vào phía sau, một vai đeo hai chiếc cặp sách, một tay vòng qua eo Chân Lãng, Cổ Thược vui vẻ ngâm nga hát.

“Hôm nay cậu rất vui?” Giọng nói Chân Lãng theo gió bay tới.

“Ừ.” Cổ Thược dùng sức gật đầu, vừa cắn kẹo que vừa ậm ờ nói, “Hôm nay Hứa Hinh cùng lớp hỏi chân tớ có phải không đi xe đạp được hay không, nói sau này sẽ về nhà cùng tớ.”

“Chỉ nói vậy cậu đã vui vẻ rồi?” Chân Lãng cười, “Cậu thật dễ thỏa mãn.”

“Đúng vậy.” Cổ Thược cười, “Nữ sinh chê tớ thô lỗ nên không thích chơi với tớ, bạn ấy là người đầu tiên nói chuyện với tớ nha, ngày mai tớ không cần ngồi xe cậu nữa, tớ muốn về nhà với bạn ấy.”

“Chân cậu chưa khỏi.” Chân Lãng đạp xe rất chậm rãi, vững vàng.

“Tớ mặc kệ.” Cổ Thược cúi đầu lầm bầm, “Người ta chưa từng có bạn gái, tớ phải về cùng bạn ấy.”

Chân Lãng trầm mặc, Cổ Thược không nói gì, hai người giằng co trong yên lặng.

Sự yên tĩnh vẫn bao quanh tới khi về đến nhà, Cổ Thược bĩu môi nhảy từ trên xe xuống, đưa túi sách cho Chân Lãng rồi cúi đầu đi về phía cửa nhà mình.

“Nha đầu.” Chân Lãng gọi cô từ phía sau, cô không thèm để ý, vẫn cúi đầu bước tiếp.

“Vậy, ngày mai cậu ngồi phía sau, tớ dắt cậu về, vừa có thể đi cùng cô ấy, vừa không cần đi lại, vậy có được không?” Đề nghị của Chân Lãng làm cô dừng bước, từ từ ngoái đầu lại.

“Vậy có được không?” Chân Lãng chống xe nhìn cô, có chút bất đắc dĩ.

Nụ cười dần dần hé mở, cô dùng sức gật gật đầu, “Được.”

Thế là, cảnh tượng hai người đạp xe thân mật biến thành một người ngồi, một người phục dịch, một người đi theo, cực kỳ cổ quái.

Hứa Hinh chậm rãi đi bên phải, hầu như chỉ cúi đầu đối với sự nhiệt tình của Cổ Thược, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu yên lặng mỉm cười, sau đó lại đề cập tới vấn đề bài tập về nhà.

Bài tập về nhà không phải là thế mạnh của Cổ Thược, đối với ciệc này, cô chỉ có thể dùng tay gõ gõ đệm phía trước, ý bảo Chân Lãng trả lời, mà Chân Lãng chỉ luôn nhìn về phía trước, sau khi nghe ý cô mới đáp lại một câu.

Cổ Thược có bạn cùng giới, vui đến mức hận không thể vứt Chân Lãng sang một bên, chỉ tiếc thiếu niên tuấn tú này lại mỗi ngày trấn giữ ở cửa lớp, làm cho cô muốn trốn cũng không xong, chỉ có thể để ba người cùng về.

Cuộc sống như vậy kéo dài sắp được ba tháng, chân Cổ Thược cũng dần dần có chuyển biến tốt, thấy sinh nhật mình sắp tới, cô bắt đầu suy nghĩ có nên mời bạn bè tới dự sinh nhật hay không.

“Chân Lãng, sinh nhật nha đầu, con muốn ăn gì?” Mẹ Cổ cực kỳ nhiệt tình, làm Cổ Thược nghe thấy liền lầm bầm không ngớt.

Rõ ràng là sinh nhật cô, tại sao lại hỏi cậu ta muốn ăn gì?

Chân Lãng nhìn Cổ Thược một chút, sau đó nở nụ cười với mẹ Cổ, “Dì Cổ, con muốn ăn bánh ngọt, là loại có những bông hoa hồng lớn ấy.”

Ngày kia Cổ Thược sẽ tham gia thi đấu, với năng lực của cô, dành giải nhất là không thành vấn đề, cô thích bánh ngọt, yêu cầu này coi như cũng làm cô vui vẻ.

Quả nhiên, trên mặt Cổ Thược lộ ra nụ cười hài lòng, nhào tới ôm cổ Chân Lãng như ôm anh em tốt, “Này, cậu chuẩn bị cái gì để tặng sinh nhật tớ?”

“Cậu thích cái gì?” Chân Lãng rất dung túng cô.

“Chưa nghĩ ra.” Cổ Thược cười kỳ quái, “Chi bằng cậu tự nghĩ đi.”

“Hy vọng có thể làm cậu bất ngờ.” Chân Lãng cười cười, ngón tay cọ qua cằm Cổ Thược.

“Vậy nếu tớ thi đấu thắng thì có thưởng không?” Cô cười ngây ngô, mơ mộng đến cảnh tượng sau khi mình đoạt giải.

Chân Lãng nhìn cánh tay đang đặt trên vai mình một chút rồi trịnh trọng gật đầu.

Lại lớn hơn một tuổi nên Cổ Thược rất vui vẻ, cô nhìn chằm chằm bánh ngọt thật to trên bàn, giọng nói có chút mât kiên nhẫn, “Mẹ, bao giờ thì có thể ăn?”

Mẹ Cổ từ trong bếp vươn đầu ra, “Không được động vào, phải đợi cô chú Chân và Chân Lãng nữa.”

“Vâng.” Cổ Thược uể oải đáp lời, nước miếng chảy dài ba vạn dặm.

“Không phải con nói còn mời bạn học sao?” Mẹ Cổ gọi Cổ Thược, “Con còn không ra đón đi? Nhỡ may người ta không tìm được nhà thì sao?”

“Vâng.” Nhớ ra mình còn mời bạn tốt tới, Cổ Thược vội vàng nhảy lên, chạy vụt xuống dưới lầu.

Hoàng hôn mùa xuân, chân trời còn lưu lại dấu vết của những đám mây