Polaroid
Nương tử Vi phu bị người bắt nạt

Nương tử Vi phu bị người bắt nạt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326825

Bình chọn: 7.00/10/682 lượt.

bữa ăn sau.

Gió nhẹ từ từ, ăn cơm trưa xong Nhan Noãn chuyển ghế từ trong phòng ra nằm phơi nắng, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào thân thể của nàng, làm cho nàng cảm thấy cả người đều lười nhác.

Hơi hơi nghiêng đầu, Nhan Noãn nhìn một màn trước mắt, kinh sợ sắp rớt cằm xuống dưới.

Trên ghế đá cách nàng vài bước, Long Trác Việt một tay đang kéo khung thêu, một tay cầm ngân châm, thủ pháp thuần thục, làm cho người ta cứng lưỡi, Nhan Noãn lại cảm thấy thực quỷ dị.

Thêu!

Này không phải trọng điểm, trọng điểm là một đại nam nhân thêu?

Vẻ mặt của hắn thực chuyên chú, tay cầm châm xuyên qua xuyên lại, động tác như nước chảy mây trôi, nhanh đến mức làm người ta ứng phó không nổi, làm cho người ta có ảo giác hắn không phải đang thêu, mà là cắm châm loạn xạ.

chương 13: Giúp ta liếm liếm

Nhan Noãn bỗng nhiên đứng dậy, hướng Long Trác Việt đi đến, ánh mắt nhìn bức tranh thêu trong tay hắn, lập tức liền cả kinh ngây ra như phỗng.

Chỉ thấy trên chiếc khăn màu trắng, một đóa hoa mẫu đơn hình dáng rất thật, muôn hồng nghìn tía, tốc độ thêu của Long Trác Việt rất nhanh, làm cho Nhan Noãn nhìn xem hoa cả mắt, chỉ cảm thấy bóng dáng ở trước mắt phát ra hào quang, nhìn không thích hợp.

Những đóa hoa mẫu đơn ở trong tay Long Trác Việt, may vá thành thạo, giống như đang sống bình thường, chậm rãi nở rộ, quốc sắc thiên hương.

Nhan Noãn khóe miệng hơi hơi run rẩy, tầm mắt dừng ở bàn tay xếp thành hình hoa lan của Long Trác Việt hơi hơi nhếch lên, xoa trán ngửa mặt lên trời thở dài, thêu kĩ xuất thần nhập hóa như thé, vậy mà xuất hiện từ phu quân trên danh nghĩa của nàng, một tên ngốc tử cư nhiên biết nữ công, đó không phải là nương , không phải là gay bất nam bất nữ không phải, chuyện này quả thực so với biết hắn là ngốc tử còn muốn làm cho người ta choáng váng hơn.

Cảm nhận được phía sau có người, Long Trác Việt thoáng liếc mắt, vừa thấy Nhan Noãn, trên mặt lập tức tràn đầy tươi cười, mà tay không có một chút dừng lại:“Hửm? Noãn Nõa, tỉnh sao? Có phải chuẩn bị làm bữa tối .”

Giọng nói hắn lộ ra một chút kích động chờ mong, ánh mắt hắc bạch phân minh lóe ra ánh sáng không hiểu.

Nhan Noãn kinh ngạc ngẩng đầu, không nói gì nhìn nhìn ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống, bọn họ dường như mới ăn xong ngọ thiện (cơm trưa) không quá một canh giờ đi.

Mím môi, Nhan Noãn quyết định không nhìn Long Trác Việt, tuy rằng nàng hiện tại muốn chiếu cố hắn một ngày ba bữa, nhưng cũng không đại biểu nàng tiếp nhận Long Trác Việt là phu quân của nàng, cùng một tên ngốc tử sống chung đã đủ làm cho nàng nghẹn khuất , nay phát hiện là ngốc tử thiên nương*, càng làm cho Nhan Noãn không chịu nổi. Duy nhất chỉ có ở trong lòng không ngừng an ủi, Long Trác Việt là dạng người gì không có liên quan đến nàng, dù sao nàng không muốn sống cùng hắn cả đời.

(thiên nương: nôm na là có tính đàn bà, làm những việc của phụ nữ) Long Trác Việt tay cầm châm không ngừng thêu, hai mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Nhan Noãn rời đi, lông mi thật dàng nhẹ nhàng nháy mắt, phảng phất như cánh bướm, có chút thất thần. Noãn Noãn không vui? Vì sao a?

“A…… Tê……” Đang phân tâm, châm thêu trật hướng, đâm vào tay hắn, một giọt máu không hề báo trước xuất hiện trong mắt Long Trác Việt, làm cho hắn ngơ ngác ngẩn ra.

A? Hóa ra hắn cũng có khi thêu ngang.

Giật mình qua đi, tư duy Long Trác Việt rất nhanh vòng vo trở về, nhìn chằm chằm ngón tay bị châm đâm,“Oa” một tiếng bộc phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa, làm Nhan Noãn ở phía trước sợ tới mức giật mình một cái đột nhiên quay đầu.

Tiếng khóc này, dường như cha mẹ chết hết, tập trung nhìn lại, mới phát hiện khóc thê thảm như thế không phải ai khác, mà chính là Long Trác Việt.

Long Trác Việt híp mắt nhìn Nhan Noãn quay lại, khóc càng hăng say , nước mắt như hạt đậu lớn liên tiếp từ trên mặt ngăm đen của hắn tranh nhau rớt xuống, trên lông mi rậm rạp cũng dính nước mắt.

Nhan Noãn một lần nữa trở lại bên cạnh Long Trác Việt:“Làm sao vậy?”

Long Trác Việt mở to một đôi mắt đáng thương, tay kia đỡ ngón tay “Bị thương”, chậm rãi giơ lên trước mặt Nhan Noãn, run rẩy nói:“Ô…… Người ta bị…… Bị thương, đau oa……”

Nhan Noãn đem đầu để sát vào ngón tay Long Trác Việt giơ lên, nhìn trên ngón tay có một giọt máu còn không lớn bằng nước mắt của hắn, mặt cười dần dần có xu thế đen lại:“Cứ như vậy?”

Bị châm đâm một chút, đã khóc thảm như tận thế tới rồi?

Long Trác Việt không ngừng gật đầu, đưa ngón tay “Bị thương” đến trước mặt Nhan Noãn, tiếng khóc không có chút dấu hiệu ngừng lại, làm cho đầu óc Nhan Noãn “Ong ong” Thẳng đau:“Đau chết người ta , oa ô ô ô ô, Noãn Noãn, vù vù.”

Ngón tay ngọc thon dài xoa xoa cái trán ẩn ẩn đau, Nhan Noãn hít sâu một hơi, phút chốc quát:“Không được khóc.”

Bị nàng rống như vậy, tiếng gào khóc của Long Trác Việt lập tức dừng lại, sửa thành tiếng nức nở khe khẽ, đầu cụp xuống, thường thường vụng trộm liếc mắt nhìn Nhan Noãn, bộ dáng rụt rè cực kỳ giống con dâu nhỏ bị ác nhân bắt nạt, giận mà không dám nói gì.

Mà cái gọi là ác nhân, không ai ngoại trừ Nhan Noãn.

Nhan Noãn nhìn ánh mắt lê