Insane
Nương tử đừng nghịch nữa

Nương tử đừng nghịch nữa

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326941

Bình chọn: 7.5.00/10/694 lượt.

“Giết” trở tay không kịp, cơ thể mơ màng một lúc, lại một lần nữa để cho con soi xám ấy ăn sạch sẽ.

Tâm trạng của Lãnh Dịch Hạo rất tốt, hắn tốt bụng vui vẻ thảo luận vấn đề cái gì gọi là “nàng trên ta dưới”, “nàng dưới ta trên”, còn có cả “nàng trước ta sau”.

Đợi đến lúc Lãnh Dịch Hạo thoả mãn, Úc Phi Tuyết đã mệt đến nỗi không mở miệng nổi.

“Đồ biến thái, không cho phép ngươi chạm vào ta!” Úc Phi Tuyết nửa mê nửa tỉnh khẽ lẩm bẩm. Lãnh Dịch Hạo không khỏi cười khẽ một tiếng.

“Được, ta không chạm vào nàng.” ta chỉ ôm nàng một cái.

Úc Phi Tuyết ngủ một giấc thật ngon, mãi đến lúc hoàng hôn, mới chậm rãi mở mắt ra. Tên biến thái đâu rồi?

Úc Phi Tuyết trong lòng thoáng buồn, nhất định hắn lại đến Đào Hoa Uyển rồi.

Úc Phi Tuyết ai oán co người lại đứng dậy, không khỏi nhẹ nhàng “a” một tiếng, đau quá. Cả người giống như vừa từ cõi chết trở về. Từ đêm hôm qua đến giờ từng đoạn trí nhớ từ chút từng chút quay lại trong đầu.

Nàng và Lãnh Dịch Hạo…

Thế nhưng Lãnh Dịch Hạo lại đi rồi.

Úc Phi Tuyết đứng dậy, đột nhiên cảm thấy tốt nhất là nằm trên giường.

Vì sao nàng nghĩ lại nghĩ đến Lãnh Dịch Hạo?

Vì sao biết rất rõ ràng Lãnh Dịch Hạo trong lòng chỉ có Ngọc Điệp độc ác kia, tại sao lại bất giác nhớ đến hắn. Nàng cũng trúng độc rồi

Trong lòng Lãnh Dịch Hạo, nàng rốt cuộc là cái gì? Có lúc vô cùng nhiệt tình, sau đó lại vứt bỏ nàng. Muốn đến thì đến, tỉnh dậy lại đi. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn có khi dịu dàng như nước, nhưng một khi tỉnh táo, hắn lại biến mắt tăm — không, không phải biến mắt tăm, chỉ là hắn lại đến bên một nữ nhân khác.

Úc Phi Tuyết khổ sở ôm lấy thân thể mỏng manh của chính mình. Một cảm giác mất mát, từ đáy lòng dâng lên. Cửa ra vào truyền đến một tiếng gọi trầm trầm:

“Tiểu Tuyết, nàng đã tỉnh chưa?”

A Khánh!

Úc Phi Tuyết khoác áo choàng ngồi xuống bên giường, không biết vì sao, nàng hiện tại rất muốn tìm người trò chuyện. Mặc dù không nói ra cũng được, nhưng cứ nghĩ đến bên mình có một người, có thể ngồi cùng nàng một chút cũng tốt.

“Ta tỉnh rồi, ngươi vào đi.”

Lãnh Dịch Khánh bước chân do dự một chút, nên vào hay không. Trong phòng, không khí mập mờ vẫn chưa tiêu tan, trên giường lộn xộn và sắc mặt ửng đỏ của Úc Phi Tuyết làm cho trái tim Lãnh Dịch Khánh tê rần. Tay hắn nắm chặt thành quyền rồi lại cố gắng để không thể hiện ra ngoài.

Lãnh Dịch Khánh chậm rãi tiến lên, lựa chọn ngồi xuống bàn cách xa giường.

“A Khánh, ngày hôm qua…”

“Ngày hôm qua chúng ta bị người hạ độc.” Lãnh Dịch Khánh tỉnh táo nói.

“A… Thực xin lỗi. Liên lụy đến ngươi rồi.” – tất cả là do nàng muốn đi cứu Mã Thiên Ba, nên mới thành như vậy.

“Đồ ngốc, nói cái gì liên lụy với không liên lụy, chỉ cần nàng không việc gì là tốt rồi.” Ánh mắt Lãnh Dịch Khánh giống như có thể nhìn thấy cả hồ nước, trên khuôn cương nghị là cả một sự dịu dàng.

“A Khánh, ngươi thật tốt.” Úc Phi Tuyết tự đáy lòng nói.

Lãnh Dịch Khánh khó khăn cúi đầu cười cười, tốt, có cái gì hay chứ? Nàng cuối cùng vẫn là thê tử của người khác.

“Nếu như A Hạo có thể như ngươi, thì thật tốt.” Úc Phi Tuyết thì thào bổ sung một câu, làm cho Lãnh Dịch Khánh lại một lần nữa lạnh từ đầu tới chân. Một cảm giác đau lòng dưới đáy lòng tràn đầy. Một câu nói kia của Úc Phi Tuyết cũng có thể giải thích: Lãnh Dịch Hạo đối với nàng không tốt.

“Sớm biết có hôm nay, có lẽ lúc bái đường ta nên mang nàng đi.” Người đang lúc bất lực, luôn đưa ra loại giả thiết vô bổ này.

Úc Phi Tuyết vô lực cười cười: “Ngươi không sợ phụ hoàng ngươi trách sao?”

“Không sợ.” Vì ngươi, cái gì ta cũng không sợ, nhưng câu nói sau cùng, Lãnh Dịch Khánh không nói ra.

“A Khánh, nếu như ngươi là hoàng đế thì tốt quá.” Úc Phi Tuyết nói một câu không khỏi làm cho Lãnh Dịch Khánh sửng sốt.

“Ngươi nghĩ ta có thể làm hoàng đế?”

“Nếu như ngươi là hoàng đế, sẽ không chỉ hôn ta với Lãnh Dịch Hạo, cũng sẽ không để Lãnh Dịch Hạo bắt nạt ta. Ngươi có thể hạ chỉ đuổi Ngọc Điệp kia đi…” Úc Phi Tuyết đột nhiên im lặng. Đuổi đi thì như thế nào? Trong lòng Lãnh Dịch Hạo, người quan trọng nhất không phải là nàng.

“Tiểu Tuyết.” Lãnh Dịch Khánh dịu dàng gọi một tiếng, trong lòng của hắn Úc Phi Tuyết luôn giống như một tinh linh sinh động, thanh khiết động lòng người, hơn nữa còn rất tinh quái. Nhưng giờ phút này, Úc Phi Tuyết giống như người bị rút đi linh hồn, thất hồn lạc phách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy buồn bã bi thương khiến Lãnh Dịch Khánh trong lòng không ngừng đau đớn.

Đúng vậy, nếu như hắn là hoàng đế, hắn có thể thay đổi tất cả.

“A?” Úc Phi Tuyết từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại.

“Ta tới từ biệt nàng.” Trong nháy mắt Lãnh Dịch Khánh đưa ra một quyết

“Chào từ biệt? Ngươi phải đi?” Úc Phi Tuyết ngạc nhiên.

Lãnh Dịch Khánh nhẹ gật đầu, trải qua chuyện ngày hôm qua, hắn biết mình ở lại đây cũng chỉ để cho những người muốn gây chuyện thêm cơ hội, bọn họ lợi dụng hắn làm thương tổn Úc Phi Tuyết. Nhưng hắn cứ như vậy rời đi, lại thấy không đành lòng. Hắn đi, Tiểu Tuyết sẽ sao đây?

Hắn đi, nhưng sẽ đi đến đâu? Nhưng bây giờ, hắn có m